Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 317:




Tận cùng bên trong nhà xưởng có một góc khuất treo một quả táo, chỉ cần trong đội của Đường Nguyên Minh có người nào đánh nát được nó thì coi như bên đỏ thắng.
Bọn họ có thời gian mười phút để thương lượng chiến lược.
Mấy chuyện như chiến lược đương nhiên là ném cho bọn đàn ông đi suy nghĩ đau đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn đi đến bên cạnh Nam Tầm, thấp giọng nói: “Em cảm thấy việc này có trá, họ xuất hiện quá trùng hợp, còn nữa, hôm nay đám Lam Tiếu quá im lặng.”
Trần Do Mỹ và Trần Phỉ Phỉ giỏi mưu tính, nhưng Lam Tiếu tuyệt đối là dạng dễ xúc động, Triệu Giai Ca và Lăng Phi lại có mặt ở đây, đáng lý ra cô ta sẽ càng không kiêng nể gì mới đúng, nhưng vừa rồi lại không nói tiếng nào.
Chuyện gì khác thường nhất định có trá!
Nam Tầm nhìn đám nam nữ đi đến nhà xưởng bỏ hoang kia thì cong cong khóe miệng: “Chị mặc kệ cô ta có mưu ma chước quỷ gì, bỏ qua cơ hội tốt như thế không làm gì thì chị sẽ cảm thấy rất có lỗi với bản thân, chị nhất định phải xử cô ta.”
Kỳ thật trong lòng Nam Tầm biết rõ Trần Do Mỹ sẽ không tự nhiên đến để mình bị hà hiếp, nhưng con người chính là như vậy, gặp chuyện rồi dễ bị kích thích.
Nam Tầm đang bị kích thích, cũng đang bị Cố Nam Thành kích thích.
Trần Do Mỹ chính là cây gai đâm thật sâu vào lòng Nam Tầm, sự đau đớn kia làm cô ấy không thể xem nhẹ, không có lúc nào không nhắc nhở cô, cuộc hôn nhân, tình yêu của cô đang xảy ra thay đổi vì cô gái này.
Sự thay đổi này như một vết rách vách ngang giữa cô và Cố Nam Thành, không thể chữa trị, chỉ có thể bù đắp.
Cô bức thiết muốn ép Cố Nam Thành đưa ra lựa chọn, là chọn bù đắp hay mặc kệ vết rách này càng ngày càng thối rữa.
Thịnh Hoàn Hoàn biết mình không ngăn được Nam Tầm, đành nói: “Em sẽ luôn đi theo chị, nếu xảy ra biến cố gì, em sẽ ôm tất cả mọi chuyện lên người mình, chị đừng nói cái gì cả, quan hệ giữa chị và anh Nam Thành vừa có chuyển biến tốt, đừng làm việc ngốc nữa.”
Nam Tầm lại cười lạnh: “Tất cả hậu quả để chị tự gánh vác.”
Nói xong, cô ấy đi qua chỗ Đường Nguyên Minh.
Mười phút sau, cuộc thi tấn công phòng thủ lặng lẽ bắt đầu.
Bên ngoài nhà xưởng có một đống lốp xe, bao cát và thùng xăng không, có chúng làm chỗ ẩn núp, người ở bên ngoài có thể từ từ tiến hành kế hoạch.
“Hoàn Hoàn, hướng ba giờ của em có lính gác, yểm hộ anh tới gần, anh đi giải quyết anh ta.”
Bên tai Thịnh Hoàn Hoàn truyền đến tiếng nói tràn ngập từ tính của Đường Nguyên Minh, mang theo vài phần lười biếng và tản mạn. Hiển nhiên đoàn người Lệ Hàn Tư căn bản không là gì trong mắt Đường Nguyên Minh.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn lại hướng ba giờ, cong cong khóe miệng: “Được, chuẩn bị, 1, 2, 3.”
“Đùng” một tiếng, đạn màu đỏ bắn vào cửa sổ nào đó.
Lăng Phi lập tức phản ứng, lao thẳng vào bên trong, bụi đạn thổi qua bên tai, tiếp theo lại là phát thứ hai.
Lăng Phi khiếp sợ trong lòng, tài bắn súng của người này quá chuẩn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.