Nụ cười của Thịnh phu nhân cứng lại: “Thì ra là vậy, khó trách cháu đi một cái đã là mười năm, không gọi về cú điện thoại nào cả.”
Trước khi Đường Nguyên Minh nhập ngũ, anh thường xuyên đến Thịnh gia, cũng rất cần mẫn gọi điện thoại đến, khi đó hai nhà còn nói giỡn là muốn đính hôn cho bọn họ.
Lúc ấy hai nhà thật sự có ý này, đáng tiếc sau khi Đường Nguyên Minh nhập ngũ thì bặt vô âm tín, quan hệ hai nhà cũng vì mấy lời gièm pha mà dần dần phai nhạt.
Đường Nguyên Minh nói: “Kỳ thật cháu đã từng trở về vài lần, chỉ là thân phận không tiện, cho nên mới không đến nhà chào hỏi.”
Thịnh phu nhân nghe xong thì thông hiểu gật đầu, tiếp theo lại hỏi: “Nghe nói chức vụ của cháu ở quân đội không nhỏ, sao đột nhiên lại xuất ngũ?”
Đường Nguyên Minh trầm mặc một lát mới trầm ngâm nói: “Nhớ nhà liền trở lại.”
Lý do này chẳng có chút thuyết phục nào cả.
Thịnh phu nhân nhìn thanh niên cao lớn anh tuấn đối diện, chỉ ngồi đó thôi đã mơ hồ lộ ra khí chất ổn trọng và vững vàng, trong sự trầm ổn lại ẩn chứa một tia sắc nhọn, anh là người đàn ông có dã tâm, tương lai nhất định sẽ ngồi trên vị trí rất cao.
“Vậy cháu còn đi không?” Thịnh phu nhân hỏi.
Đường Nguyên Minh cười cười: “Tạm thời không có dự tính đi nữa”
Thịnh phu nhân không hỏi thêm nữa, thấy anh đã ăn xong thì cảm ơn anh đã đưa Thịnh Hoàn Hoàn về nhà, còn giao một tấm thiệp mời cho anh: “Ngày mai là tiệc đầy tháng của Sam Sam, nếu cháu rảnh thì đến chơi.”
Đường Nguyên Minh mở thiệp mời ra, bên trong viết tên của Đường lão thái thái và Đường phu nhân, anh gật đầu nói vâng.
Kỳ thật Đường Nguyên Minh còn muốn lên lầu đi xem Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng hiển nhiên Thịnh phu nhân có ý tiễn khách, có lẽ ít nhiều gì bà đã đoán được tâm tư của anh đối với Thịnh Hoàn Hoàn nên không để anh ở lâu.
Đường Nguyên Minh vừa đi ra cửa thì Bạch quản gia đã bước vào…
Bạch quản gia và Đường Nguyên Minh đối mặt.
Bạch quản gia gật đầu với Đường Nguyên Minh: “Đường thiếu.”
Ánh mắt Đường Nguyên Minh dừng lại trên người Bạch quản gia, khoảnh khắc đó Bạch quản gia cảm thấy như có một tảng đá nặng nề đè trên người mình, làm ông có ảo giác như sắp thở không nổi.
Đó là khí thế đến từ một quân nhân giết chóc quả quyết.
Dù sao Bạch quản gia cũng không phải Lăng Tiêu, ông chỉ là một người hầu, ông biết mình không cần thiết phân cao thấp với Đường Nguyên Minh nên đành rũ mắt xuống, lễ phép cười cười.
Đường Nguyên Minh cũng không làm khó ông, chỉ liếc nhìn một cái rồi rời đi.
Áp lực vô hình trong lòng Bạch quản gia kia cũng theo đó mà buông lỏng.
Sau khi đi vào, Bạch quản gia biểu lộ mục đích đến đây với Thịnh phu nhân, Thịnh phu nhân nghe xong chỉ hỏi một câu: “Vì sao Lăng Tiêu không đích thân đến đón?”
Bạch quản gia cười cười: “Phu nhân, hiện tại thiếu gia nhà tôi đang nổi nóng”
Thịnh phu nhân vừa nghe thì rất lo lắng: “Xảy ra chuyện gì?”
“Còn không phải tức giận thiếu phu nhân uống rượu mà không gọi điện thoại cho ngài ấy trước, vệ sĩ lại không đón được người, phí công lắm mới biết thiếu phu nhân được Đường đại thiếu đưa đi, cho nên hiện tại còn rất giận.”