Vì thế Bạch quản gia còn trang bị camera ở tầng hầm, lại không nhìn thấy hoặc nghe được âm thanh và hình ảnh khác thường gì.
Cho nên Lăng Tiêu căn bản không tin có ma quỷ.
Ánh mắt Lăng Tiêu lại dừng lại trên gương mặt tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn: “Nếu chỉ bị cảm thì kê chút thuốc cho cô ta uống là được.”
Bạch quản gia gật đầu thưa vâng, sau đó lui ra ngoài.
Đêm nay, Thịnh Hoàn Hoàn luôn mơ thấy ác mộng, cứ lặp đi lặp lại làm cô giãy giụa thế nào vẫn không thể tỉnh táo được.
Mãi đến khi ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên mở bừng hai mắt, lập tức ngồi dậy từ trên giường.
Lúc này cô mới phát hiện mình ngủ ở kế bên phòng trẻ con. Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không đẹp lên chút nào, tất cả những chuyện ở hầm giam như rõ ràng trước mắt, cô ngơ ngác ngồi trên giường, dùng chăn bọc kín thân thể lạnh lẽo của mình lại.
Một lát sau, Lăng Thiên Vũ đẩy cửa tiến vào.
Cậu nhóc thấy cô tỉnh lại thì rất vui, nhưng ánh mắt cô trống rỗng nhìn trước mặt, căn bản không phát hiện cậu tiến vào, vì thế cậu đi lên kéo kéo tay cô.
Thịnh Hoàn Hoàn như bị kinh sợ, dùng sức đẩy cậu nhóc ra rồi trốn vào góc, co người thành một cục.
Cậu nhóc ngã xuống đất, cậu ngẩn ra, hơi tổn thương nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, thấy sắc mặt cô tái nhợt toàn thân phát run thì khuôn mặt nhỏ hiện đầy lo lắng, nhưng cậu không nói được, cũng không hỏi được cái gì.
Vì thế cậu lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Lăng Thiên Vũ lôi kéo Lăng Tiêu đi vào, lại phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn đã không ở trong phòng.
Thịnh Hoàn Hoàn chạy mất, cô rời khỏi Lăng gia, không mang theo cái gì, trên người còn mặc áo ngủ, cũng không mang dép lê.
Trong phòng khách, mặt Lăng Tiêu âm trầm tới cực điểm.
Bạch quản gia lo lắng nói: “Tôi thấy tình hình của thiếu phu nhân không đúng, lúc chạy ra còn không mang giày, tôi đã cho người đuổi theo, rất nhanh có thể…”
“Đừng cản cô ta, tôi muốn xem cô ta muốn đi đâu.” Lăng Tiêu lạnh lẽo mở miệng.
Bạch quản gia đành gọi điện thoại cho vệ sĩ, bảo bọn họ đi theo Thịnh Hoàn Hoàn.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch quản gia lại nhìn về phía Lăng Tiêu, một lát sau vẫn châm chước nói: “Thiếu gia, tôi thấy thiếu phu nhân không quá thích hợp…”
“Có phải ông lại muốn nói cô ta bị quỷ ám?” Lăng Tiêu nâng mi, âm trầm nhìn ông, ánh mắt đặc biệt sắc bén: “Tốt nhất cô ta bị quỷ ám, nếu không chuyện này làm sao cho qua được?”
Tim Bạch quản gia “Trầm” xuống, thì ra thiếu gia cho rằng thiếu phu nhân đang giả vờ, giả bộ bất tỉnh đi ra từ hầm giam, lại giả điên thoát khỏi Lăng gia.
Bạch quản gia rất muốn nói thay Thịnh Hoàn Hoàn một câu, cô căn bản không cần phải giả điên, nhưng Lăng Tiêu sẽ không tin lời ông nói, bởi vì hắn không tin mê tín.
Bạch quản gia thầm lo lắng cho Thịnh Hoàn Hoàn, đành bảo vệ sĩ theo sát chút, tuyệt đối đừng làm mất dấu, nếu không lấy mạng họ ra cũng không đủ đền.