Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 496:




Nam Tầm lật lật, không phát hiện vấn đề gì thì lật đến trang cuối, chỗ bên A đã được ký tên ấn dấu tay sẵn.
“King?” Nam Tầm chỉ vào tên tiếng Anh bên A, nghi hoặc nhìn về phía anh chàng.
Anh chàng cười nói: “Đây là tên của ông chủ chúng tôi, có vấn đề gì sao?”
Nam Tầm lắc lắc đầu, đâu thể nói cái tên này làm cô nhớ tới một con chó đúng không?
Con chó trước kia Diệp Sâm nuôi cũng tên là King.
Sau khi ký tên ấn dấu tay xong, anh chàng cất hợp đồng đi, vươn tay về hướng Nam Tầm: “Tên thật của tôi là Diệp Thần, rất vui được làm quen với chị, hy vọng về sau hợp tác vui sướng.”
Nam Tầm vươn tay cười nói: “Hợp tác vui sướng.”
Nhưng hình như cô đã nghe thấy tên của cậu ta ở đâu rồi, Diệp Thần, Diệp Thần, nghe qua ở đâu chứ, thật quen tai!
Nói xong chính sự, Diệp Thần lại không tính rời đi mà cười với Nam Tầm: “Không ngại mời tôi ăn một chút gì chứ?”
Nam Tầm hào phóng cười nói: “Đương nhiên.”
Cô bảo người phục vụ lấy thực đơn lại đây rồi đưa cho Diệp Thần.
Diệp Thần nhìn về phía Cố Hoan đang chống khuôn mặt nhỏ nhìn chằm chằm cậu không dời mắt, cậu lập tức lộ ra một nụ cười rất thu hút: “Mỹ nữ nhỏ, muốn chú ôm không?”
Cố Hoan kích động nhìn về phía Nam Tầm: “Mẹ, được không ạ?”
Nam Tầm thường xuyên dở khóc dở cười với đứa con gái tuổi còn nhỏ đã lộ ra bản tính mê trai. Trước kia mỗi lần Cố Bắc Thành có mặt thì Cố Hoan sẽ chẳng cần đến ai mà bám dính lấy Cố Bắc Thành, bởi vì gã rất đẹp trai.
Vì thế, Cố Nam Thành không ít lần ganh tỵ.
Nam Tầm cười cười: “Đương nhiên.”
Tuy là lần đầu tiên gặp Diệp Thần, nhưng cậu trai bảnh bao này lại làm cô cảm thấy thực thân thiết, không bài xích chút nào.
Diệp Thần ôm lấy cô bé, mở thực đơn ra: “Bé con, con chọn đi, con gọi cái gì thì chú ăn cái đó.”
“Thật không ạ? Vậy con muốn cái này, cái này, còn có cái này.”
Cô bé chuyên chọn mấy món có màu sắc tươi đẹp.
Lúc chờ món lên, Diệp Thần còn biến ma thuật cho Cố Hoan xem. Cô bé đặc biệt vui vẻ, hai mắt cười cong cong như ánh trăng.
Nhìn con gái vui vẻ, Nam Tầm cũng nhịn không được nhếch khoé môi lên theo.
“Nam Thành, đó không phải chị Nam Tầm sao?”
Cách đó không xa, Trần Do Mỹ chỉ về hướng Nam Tầm, đáy mắt mang theo một tia vui sướng khi người gặp họa, cô ta không ngờ sẽ gặp được Nam Tầm trong nhà ăn nho nhỏ này.
Cố Nam Thành quay đầu lại, nhất thời cũng không nhận ra Nam Tầm.
Nam Tầm cắt tóc ngắn, trang điểm nhẹ, mặc áo sơmi màu nhạt và chân váy, dưới chân mang đôi giày cao gót, cẳng chân thon dài vừa thẳng lại trắng, cả người như hoàn toàn thay đổi, trông thật thanh nhã thoát tục.
Chỉ mấy ngày không gặp, Cố Nam Thành không ngờ Nam Tầm lại thay đổi nhiều như thế.
“Người đàn ông kia là ai, hình như Hoan Hoan và chị Nam Tầm đều rất thích anh ta.”
Trần Do Mỹ thấy Cố Nam Thành nhìn chằm chằm vào Nam Tầm thì thông minh mà dời sự chú ý của gã đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.