Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 497:




Lúc này Cố Nam Thành mới phát hiện Cố Hoan và Diệp Thần, ánh mắt gã dừng lại trên người Diệp Thần, đó là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo xuất chúng, trông rất ấm áp, nếu là ở trường đại học chắc cũng phải là một hotboy.
Cố Nam Thành biết hết thân thích của Nam Tầm, nhưng gã không nhớ trong đám thân thích bạn bè của cô có người như vậy.
“Không phải chị Nam Tầm đang xem mắt đó chứ?” Trần Do Mỹ làm ra vẻ giật mình mà nhìn về phía Cố Nam Thành.
Cố Nam Thành cứng lại: “Sao thằng ẻo lã đó lọt được vào mắt cô ta.”
Xem mắt?
Dạng phụ nữ cao ngạo như Nam Tầm sao lại chịu đi xem mắt, còn là loại nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh này.
“Nhưng trông Hoan Hoan có vẻ rất thích anh ta.”
Trần Do Mỹ lại nói: “Tuy người kia nhìn rất trẻ, nhưng không chừng đã đi làm việc rồi, anh xem chị Nam Tầm cười rất vui vẻ với người đó kìa.”
Cố Nam Thành lại quay đầu, thấy Diệp Thần đang đúc Cố Hoan ăn kem, Nam Tầm cưng chiều nhìn Cố Hoan, khóe miệng xinh đẹp nhếch rất cao.
Nhìn ra được hai mẹ con Nam Tầm đều rất thích người kia, không có chút phòng bị và kháng cự nào, trong lòng Cố Nam Thành hơi chua chát, vừa ly hôn mà cô đã gấp gáp muốn tìm cha kế cho Hoan Hoan như vậy sao?
Cô ta thật sự vừa mắt thằng ranh hỉ mũi chưa sạch này?
Trần Do Mỹ duỗi tay giữ chặt Cố Nam Thành: “Anh Nam Thành, không thì chúng ta đổi chỗ đi?”
Sắc mặt Cố Nam Thành không quá tốt: “Đi thôi!”
Mãi đến khi Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ rời đi, Nam Tầm vẫn không biết họ đã từng đến đây.
Tiếp xúc càng lâu, Nam Tầm càng thích Diệp Thần, cậu trai này chẳng những bảnh bao hài hước, mà còn rất giỏi trong việc dỗ trẻ con.
Nam Tầm nói giỡn: “Đáng tiếc cậu còn đi học, bằng không tôi mướn cậu chăm con giúp tôi, nhưng giá thuê cậu cao quá, mướn cậu không có lời.”
Diệp Thần nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Nếu chúng ta trở thành người một nhà thì tôi có thể chăm con giúp chị mỗi ngày, hơn nữa còn miễn phí nữa.”
Nam Tầm biết Diệp Thần đang nói giỡn nên bật cười và nói: “Chỉ sợ không có duyên phận này.”
Nhưng Diệp Thần lại cười thần bí: “Cái này thì chưa chắc.”
Nói xong, Diệp Thần trả Cố Hoan lại cho Nam Tầm, cầm lấy ba lô xoa xoa đầu cô bé: “Tôi đi đây, lần sau có thời gian sẽ đến thăm hai người.”
Cố Hoan đặc biệt lưu luyến, cái miệng nhỏ hơi trề ra.
Nam Tầm phất phất tay với Diệp Thần, Diệp Thần đi vài bước lại quay đầu nhìn về phía Nam Tầm: “Chị dâu, chị thật xinh đẹp.”
Nam Tầm lập tức sửa đúng: “Cái gì mà chị dâu, là chị thôi.”
Diệp Thần không giải thích, vẫy vẫy tay hấp tấp rời đi.
Sau khi bóng dáng Diệp Thần biến mất, Cố Hoan bắt lấy tay áo Nam Tầm: “Mẹ, con thích chú vừa rồi, chờ con lớn lên nhất định phải gả cho chú.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.