Mới ra cửa liền nhìn thấy Diệp Sâm, Diệp Sâm cao lớn mặc một bộ đồ màu đen, tôn quý lại cứng rắn, so với buổi sáng thì như hai người khác biệt, lúc này anh như một vương giả được mọi người vây quanh, bước từng bước một chậm rãi đi về hướng thang máy.
Khi đi qua trước mặt hai mẹ con, anh nhìn thẳng rồi đi lướt qua.
Nam Tầm nhìn vệ sĩ kéo vali, suy đoán Diệp Sâm phải về Mỹ.
Đây là kết quả tất yếu, Nam Tầm không có cảm giác gì, chỉ yên lặng chúc anh thuận buồm xuôi gió, cầu mong anh có thể tìm được một người con gái mình yêu thích ở đất khách quê người.
“Mẹ, chú muốn đi đâu?” Cố Hoan tò mò hỏi.
“Chắc là về Mỹ!”
“Chú còn trở về không?” Cố Hoan lại hỏi.
Nam Tầm nhìn bóng dáng kia biến mất trong thang máy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt: “Chắc sẽ không về nữa.”
Cố Hoan rất tiếc hận: “Thật đáng tiếc, con rất thích chú.”
Kế tiếp Cố Hoan luôn thở dài, Nam Tầm hỏi cô bé làm sao vậy, cô bé thản nhiên trả lời: “Con chỉ nghĩ đến về sau không nhìn thấy chú kia thì không vui vẻ nổi nữa, ai!”
Nam Tầm bị dáng vẻ ông cụ non của Cố Hoan làm dở khóc dở cười.
Sau khi ăn xong, Nam Tầm tính đi tìm nhà, cứ ở khách sạn cũng không được, nên có cái ổ nhỏ của mình mới có cảm giác an toàn.
Mới lên xe, Nam Tầm liền nhận được cuộc gọi từ một số lạ, cô không ngờ vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói của Cố Nam Thành.
Cú điện thoại này là Cố Nam Thành dùng di động của Trần Do Mỹ gọi đến, số của gã đã bị Nam Tầm chặn.
Giọng nói của Cố Nam Thành tràn ngập không kiên nhẫn, thậm chí không muốn gọi tên của cô: “Cha cô ở bệnh viện XX, tốt nhất cô lập tức lại đây.”
Nam Tầm lập tức phản ứng lại: “Cha tôi xảy ra chuyện gì?”
Cố Nam Thành lạnh nhạt trả lời: “Không biết, tự tới xem, tôi còn có việc bận, không có thời gian lãng phí vào chuyện này, tốt nhất cô lập tức lại đây.”
Nói xong, Cố Nam Thành cúp máy.
Mặt Nam Tầm trắng bệch, lập tức bảo tài xế quay đầu, cô đưa Cố Hoan đến chỗ Lăng Kha trước, sau đó mới lao đến bệnh viện: “Bác tài, làm phiền chạy nhanh lên.”
Tuy tối hôm qua có nói muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với Nam Hạo Thiên, nhưng Nam Tầm thật sự không thể mặc kệ sự sống chết của ông ta, hơn nữa nghe giọng điệu của Cố Nam Thành thì tình hình của Nam Hạo Thiên có vẻ rất nghiêm trọng…
Nam Tầm không dám nghĩ tiếp: “Làm phiền bác tài chạy nhanh hơn nữa đi.”
Không bao lâu sau, Nam Tầm liền nhìn thấy Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ. Hai người này ngồi ngoài phòng bệnh, Cố Nam Thành rất bình tĩnh, trông có vẻ rất mất kiên nhẫn.
Nam Tầm chán ghét Nam Hạo Thiên, mà Cố Nam Thành còn thậm tệ hơn. Cố Nam Thành sinh ra đã ngậm muỗng vàng, dòng máu có sẵn sự cao ngạo trời sinh, trong lòng rất xem thường tác phong của Nam Hạo Thiên.
Nam Tầm liếc nhìn hai người một cái rồi bước nhanh vào phòng bệnh, Nam Hạo Thiên nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, không nhìn ra tình trạng thế nào.