Thịnh Hoàn Hoàn như hiến vật quý: “Đúng vậy, có phải rất đẹp không?”
Lăng Tiêu nhíu chặt mày kiếm: “Không dám gật bừa.”
u phục đỏ, áo sơ mi hoa, cô gái này nghĩ hắn là con công à?
Thậm chí Lăng Tiêu hoài nghi Thịnh Hoàn Hoàn cố ý chơi hắn, ngày thường không thấy thẩm mỹ của cô kém như thế?
Thịnh Hoàn Hoàn tràn đầy tự tin mà nói: “Anh mặc vào là biết đẹp đến mức nào.”
Lăng Tiêu còn có thể nói gì?
Vừa rồi hắn chảy rất nhiều mồ hôi, áo sơmi bên trong đã ướt đẫm, áo khoác cũng dính máu, nhất định cũng thay hết.
Thấy cô gái trước mặt tự tin như thế, Lăng Tiêu quyết định mặc kệ cô một lần, hơi nâng hai tay lên: “Cô giúp tôi.”
Trong thời gian này hai người đã làm rất nhiều chuyện thân mật, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn không chút xấu hổ, bình tĩnh thong dong duỗi tay cởi bỏ nút áo của hắn rồi từ từ lột xuống.
Tiếp theo lại dùng ướt khăn giấy lau khô vết máu trên người hắn, cầm lấy áo sơ mi hoa: “Giơ tay, tay còn lại.”
Thịnh Hoàn Hoàn rất bình tĩnh, thản nhiên, nhưng mà…
Đó chỉ là mặt ngoài!
Kỳ thật trong lòng sớm đã rối như tơ vò, nhịp tim nổi trống.
Lăng Tiêu nhìn vành tai trắng nõn của Thịnh Hoàn Hoàn càng ngày càng hồng, biết cô là “Kẻ hai mặt trong ngoài không đồng nhất”, không khỏi muốn trêu cô, đúng lúc này, tiếng chuông gây mất hứng mà vang lên.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng hoàn thành “Trọng trách” của mình, thành công lui thân.
Lăng Tiêu cầm di động lên xem, lập tức bấm nghe: “Chuyện gì?”
Giọng nói của Vinson truyền đến từ chiếc điện thoại lạnh như băng kia: “Lăng thiếu, cha ngài ra tù trước thời gian, hiện tại đang bị người ta đuổi giết, tôi cần giúp đỡ.”
Khí thế trên người Lăng Tiêu lập tức thay đổi: “Lập tức đến.”
Lúc Lăng Tiêu gọi điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn chống khuôn mặt nhỏ, không kiêng nể mà thưởng thức kiệt tác của mình.
Không thể không nói, Lăng Tiêu là một cái giá áo rất xứng chức, hơn nữa giá trị nhan sắc rất cao, hắn áo mặc sơ mi hoa vào có nét quyến rũ lưu manh, áo khoác màu đỏ lại tăng lên cảm giác tôn quý cao cấp, tuấn mỹ lại không mất thời thượng.
Ánh mắt cô thật sự quá tốt.
Nhìn thành quả của mình, Thịnh Hoàn Hoàn tương đối vừa lòng.
Vì thế Lăng Tiêu cất điện thoại đi liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn bày ra vẻ mặt “Si mê” nhìn mình chằm chằm, mắt không chớp lấy một cái.
Ánh mắt quá lộ liễu!
Lăng Tiêu duỗi tay ra, quay mặt Thịnh Hoàn Hoàn đi: “Bỏ tâm tư của cô đi, giờ tôi có chuyện quan trọng.”
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa phản ứng kịp liền nghe thấy Lăng Tiêu nói một câu “Đưa xe cho tôi”, tài xế lập tức dừng lại.