Lúc này cả Lam Tiếu luôn đối đầu với Thịnh Hoàn Hoàn cũng bày ra vẻ mặt ngây thơ mà bênh vực Thịnh Hoàn Hoàn: “Chị Hoàn Hoàn không cố ý, nếu lửa tắt thì đốt lại một chậu là được rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lam Tiếu, vừa rồi có một bàn tay đẩy cô từ phía sau, nếu cô không nhớ lầm thì lúc ấy Lam Tiếu đứng ở phía sau cô.
Trừ Lam Tiếu ra thì chỉ còn lại Lăng Phi và một người hầu.
Người hầu không có lý do làm như thế, Lăng Phi càng không dám, dù sao cô cũng có thân phận chị dâu câu ta, hơn nữa cậu không phải người ác độc như thế.
Vậy chỉ còn lại Lam Tiếu từng có mâu thuẫn với cô.
Cô ta mang thái độ khác thường mà nói chuyện giúp cô, càng chứng minh có mờ ám.
Quả nhiên, cô ta vừa rồi nói xong thì lập tức có người phản bác: “Nếu chuyện đơn giản như thế thì tốt rồi, chưa nhảy qua mà lửa đã tắt, quần áo tù thay ra lấy gì đốt, làm sao xoá đen đủi? Không trừ đen đủi lấy đâu ra may mắn, đốt lại một chậu căn bản không có tác dụng.”
“Đúng rồi, tôi biết có người ra tù vừa nhảy qua chậu than đã tắt lửa, kết quả sau này…”
Kế tiếp thực không may mắn, người nọ không dám nói ra.
Vì thế Lam Tiếu “Tốt bụng” nói một câu làm Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa hoàn toàn thoát khỏi kinh sợ đã lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Đối mặt với từng ánh mắt khiển trách, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, lúc này cô rất hy vọng hắn có thể nói một câu cho cô, nhưng hắn không nói gì cả, đáy mắt cũng hiện ra ý trách cứ.
Thời khắc này, trái tim hơi ấm lại của Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lạnh thấu.
Cô không kiêu ngạo không nịnh nọt mà nhìn mọi người xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Lăng Hoa Thanh, thản nhiên nói: “Ba, xin lỗi đã làm rối lễ tẩy trần của ba, nhưng không phải vì con lỗ mãng, là do vừa rồi có người đứng sau lưng dùng sức đẩy con một cái.”
Mọi người kinh hãi, không chỉ vì lời nói của cô, mà còn do thái độ không kiêu ngạo không nịnh nọt đó.
Lăng Hoa Thanh nghe xong Thịnh Hoàn Hoàn giải thích, vẻ mặt vẫn không có nửa phần dao động, giọng nói rất ôn hòa: “À, là ai?”
Không biết vì sao, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy dưới giọng nói ôn hòa của Lăng Hoa Thanh cất giấu lửa giận ngập trời, có lẽ ông ta để ý lễ tẩy trần hơn bất cứ ai.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi nâng tay lên, chỉ về hướng Lam Tiếu: “Là cô ta.”
Tuy rằng cô không có chứng cứ, nhưng cũng có dấu vết để lại.
Lam Tiếu còn chưa kêu oan thì Lăng Phi đã lập tức cả giận nói: “Thịnh Hoàn Hoàn, lần đầu tiên gặp mặt cô đã ức hiếp Tiếu Tiếu nhà tôi, ỷ vào thân phận của mình đánh sưng mặt cô ấy, hiện tại tự cô gây ra họa, lại ý đồ kéo Tiếu Tiếu làm đệm lưng, thật không rõ sao anh tôi lại cưới loại phụ nữ như cô.”
Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Lam Tiếu vang lên, vô tội lại oan ức: “Chị Hoàn Hoàn, em không có đẩy chị, thật sự không có.”
Lúc này người hầu đứng bên cạnh Lam Tiếu cũng nói: “Vừa rồi tôi đứng ngay bên cạnh Lam tiểu thư, cũng không thấy cô ấy duỗi tay đẩy nhị thiếu phu nhân.”
Giờ khắc này Thịnh Hoàn Hoàn nhận ra thật sự không phải Lam Tiếu đẩy cô, mà là người hầu đã thông đồng với Lam Tiếu.
Hai nhân chứng hữu lực nhất đều đưa ra phiếu phủ định, lần này cô không có phần thắng.
Nhưng đây cũng là chuyện này trong dự đoán của Thịnh Hoàn Hoàn, nếu Lam Tiếu dám ra tay thì sẽ không để lại nhược điểm, cô cũng không nuôi hi vọng đáng ngã được cô ta trong một lần, chỉ là Thịnh Hoàn Hoàn muốn nói cho mọi người không phải tôi sai.