Tuy rằng trong lòng Lam Tiếu đắc ý, nhưng vẻ mặt lại rất tủi khổ: “Chị Hoàn Hoàn, em biết gia thế của em không bằng chị, chồng em cũng không có bản lĩnh bằng anh hai, nhưng em cũng có cha mẹ, bị oan ức cũng có người đau lòng, em không cần chị xin lỗi em, chỉ hy vọng được tôn trọng một chút.”
Thấy Lam Tiếu tủi thân đến mức này, lửa giận trong lòng Lăng Phi càng mãnh liệt, không chút nể nang dù Thịnh Hoàn Hoàn là chị dâu của mình: “Thịnh Hoàn Hoàn, tôi muốn cô lập tức xin lỗi Tiếu Tiếu.”
Lúc này Lăng Hoa Thanh nhìn về phía Lăng Tiêu, nói một câu: “Người của con, con tới xử lý đi!”
Những lời này của Lăng Hoa Thanh là đã định tội Thịnh Hoàn Hoàn, chẳng qua thân phận ông ta không tiện nhúng tay vào chuyện này, nhưng lời nói lại có ý cưỡng ép Lăng Tiêu phải cho Lam Tiếu và mọi người một lời giải thích.
Hiển nhiên Lăng Hoa Thanh rất bất mãn với đứa con dâu Thịnh Hoàn Hoàn đã phá rối lễ tẩy trần của mình, càng bất mãn vì hành vi trốn tránh trách nhiệm bôi nhọ người khác của cô.
Lăng Hoa Thanh nói xong câu này thì mọi người nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn cô gái trầm mặc nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp trước mặt, chỉ nói một câu: “Thực sự có người đẩy cô?”
Rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng chờ được Lăng Tiêu lên tiếng, ánh mắt lại cô trở lại trên người Lăng Tiêu, kiên quyết mà lạnh nhạt trả lời: “Nếu tôi nói đúng thì anh có tin không?”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã không ôm hy vọng gì với Lăng Tiêu.
Nhưng cô lại nghe Lăng Tiêu nói: “Cô nói tôi liền tin.”
Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua một tia khiếp sợ, cô nhìn người đàn ông bình tĩnh đến lạnh nhạt trước mặt, đôi mắt trong như nước mùa thu hơi trừng lên: “Đúng vậy.”
Lăng Tiêu lại hỏi: “Có người đẩy cô, nhưng cô không biết là ai?”
Khóe miệng xinh đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn nhếch lên ý cười không có chút độ ấm: “Vừa rồi không biết, hiện tại đã biết.”
Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn nâng tay lên chỉ hướng hầu gái vừa rồi: “Là cô ta, vừa rồi là cô ta ra tay đẩy tôi.”
Vừa rồi không phải nói người đẩy cô là Lam Tiếu sao, giờ sao lại thành người hầu bên cạnh?
Rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn này có biết cô đang làm gì, biết đây là lúc nào hay không?
Mọi người chỉ cảm thấy hôm nay mình bị Thịnh Hoàn Hoàn đổi mới nhận thức đối với bốn chữ vô sỉ và ngu xuẩn, thật là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, uổng cho thanh danh tiểu thư đứng đầu Hải Thành.
Lăng Phi càng xem thường Thịnh Hoàn Hoàn: “A, thấy bôi nhọ Tiếu Tiếu không được lại chuyển mục tiêu qua một người hầu, thế nào? Cảm thấy người hầu dễ bắt nạt?”
Nghĩ bọn họ đều ngốc sao? Rốt cuộc tại sao người phụ nữ này lại gả được cho anh hai?
Lam Tiếu suýt không nhịn được mà phì cười, không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn lại ngu xuẩn như thế, đây là muốn biến bản thân thành con ngốc triệt để!
Ánh mắt sắt bén của Lăng Tiêu nhìn theo hướng Thịnh Hoàn Hoàn chỉ, sau đó lại lập tức về tới bàn tay cô, đến mức hắn chưa kịp thấy rõ ngũ quan của hầu gái.
Chỉ thấy trên bàn tay non mịn trắng nõn kia đã đỏ bừng, thậm chí còn có bọt nước nổi lên, thật là chướng mắt. Thì ra không chỉ cháy tóc, cả tay cũng bị bỏng thành dạng quỷ này…
Lúc này ngón tay Thịnh Hoàn Hoàn dời về hướng Lam Tiếu đối diện, không nhanh không chậm mà nói ra hết: “Hai người này là một bọn.”
Lăng Phi tức muốn điên rồi: “Cô cảm thấy ai tin lời này? Thịnh Hoàn Hoàn, cô ngu thôi, bộ nghĩ chúng tôi cũng là heo sao?”