Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 589:




Chu Mẫn nhướng mày: “Cô ta không phải em họ của cô sao? Tôi nhớ trước kia cô không ít lần đến Thịnh gia, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn gặp nạn, người chị họ này còn vui sướng khi người gặp họa?”
Trần Phỉ Phỉ lộ ra vẻ mặt lúng túng, nhớ tới những ngày tháng nịnh bợ Thịnh Hoàn Hoàn trước kia thì đáy lòng càng oán hận: “Bác cả tôi vào tù, ba tôi cũng bị ép rời khỏi Thịnh Thế, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhẫn tâm như thế, chúng tôi chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi.”
Chu Mẫn bày ra vẻ mặt đồng tình: “Thịnh Hoàn Hoàn thật sự ác độc, có thể nhẫn tâm như thế với cả người nhà.”
Lam Tiếu luôn không nói chuyện lập tức cười lạnh: “Không phải sao, phụ nữ càng đẹp thì tâm càng độc.”
Vẻ đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn được công nhận, nhưng Chu Mẫn tướng mạo tầm thường lại nghe không lọt tai những lời này của Lam Tiếu, cảm thấy cô ta đang châm chọc mình.
Chu Mẫn lạnh lẽo liếc nhìn Lam Tiếu một cái, trực tiếp làm lơ, sau đó an ủi Trần Phỉ Phỉ: “Phỉ Phỉ, cô yên tâm, qua hôm nay ba cô có thể phục chức, độc phụ nào đó sẽ gặp xui xẻo.”
Chu Tín nhậm chức không phải tương đương là Trần Văn Huy phục chức sao?
Còn độc phụ Chu Mẫn nói đến tất nhiên là chỉ Thịnh Hoàn Hoàn.
Trần Phỉ Phỉ nghe xong thì buồn bực trở thành hư không, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chỉ gật đầu với Chu Mẫn: “Cô nói rất đúng, tôi nghe nói cô ta còn đi lên một mình, chờ lát nữa chắc bị bảo vệ đưa xuống lầu.”
Trần Anh Kỳ rất không phẩm chất mà nói: “Không bị dọa tiểu ra quần là hên rồi!”
“Cái đó thì chưa biết chừng… Ha ha ha ha…”
Đang lúc đoàn người vui sướng khi người gặp họa, mấy cảnh sát đi vào Thịnh Thế, lễ tân đã nhận được điện thoại của cấp trên, vội tiến lên dẫn họ đi lên.
Mặt Trần Do Mỹ khẽ biến sắc, giữ chặt một lễ tân khác hỏi: “Chuyện gì vậy, sao cảnh sát lại tới?”
Tình cảnh Trần Văn Hưng bị mang đi đã thành ám ảnh trong lòng Trần Do Mỹ, không cách nào quên được, cho nên đặc biệt nhạy cảm.
Chu Mẫn cũng nhìn về phía lễ tân.
Lễ tân lễ phép trả lời: “Cấp trên không nói rõ, cho nên chúng tôi cũng không rõ lắm.”
Chu Mẫn lo lắng mà nhìn về phía Trần Phỉ Phỉ: “Có phải đã xảy ra biến cố gì không, có thể là Lăng Tiêu…”
“Không có khả năng.” Trần Phỉ Phỉ rất chắc chắn cắt ngang câu nói kế tiếp của Chu Mẫn: “Lăng Tiêu nối lại tình xưa, người cũ đã vào Lăng gia ở, hiện tại Lăng Tiêu đâu còn tâm tư quan tâm tới chuyện của Thịnh Hoàn Hoàn.”
“Vậy… Chẳng lẽ là Mộ Tư?”
“Nếu là anh ta thì đã sớm đi theo Thịnh Hoàn Hoàn vào đây, dù không đến, lúc này cũng canh giữ ở ngoài cửa, nhưng cô thấy anh ta không?”
Trần Phỉ Phỉ nắm lấy tay Chu Mẫn: “Yên tâm, cảnh sát đi lên không chừng là dẫn Thịnh Hoàn Hoàn đi.”
Trần Anh Kỳ cũng nói: “Tôi cũng thấy vậy, có lẽ Thịnh Hoàn Hoàn không chấp nhận được kết quả, một khóc hai quấy ba thắt cổ, cho nên trên lầu mới báo cảnh sát.”
Lời nói vừa dứt, mọi người liền nghe thấy tiếng gầm gừ không cam lòng của Trần Hạo Thiên truyền đến từ cửa thang máy: “Buông tôi ra, dựa vào cái gì mà bắt tôi, mau tháo còng tay này ra cho tôi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.