Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 590:




“Các người biết tôi là ai không? Cục trưởng của các người là ai, tôi muốn gặp ông ta…”
Bị cảnh sát đẩy ra từ thang máy, Trần Hạo Thiên còn chưa từ bỏ ý định kêu gào, ngặt nổi làm thế nào cũng không giằng thoát nổi cái còng số 8 trên tay.
Mấy cảnh sát dầu muối không ăn, lạnh giọng khiển trách: “Câm miệng, thành thật cho tôi, có gì muốn nói thì đến Cục Cảnh Sát lại nói.”
Sau khi bọn họ đến gần, đoàn người Chu Mẫn thấy rõ mặt Trần Hạo Thiên thì lập tức hoảng loạn, chân tay luống cuống.
“Chú Trần?”
“Ba?”
Trong giọng nói bao hàm kinh ngạc và khó có thể tin.
Bọn họ không thể ngờ được người cảnh sát dẫn xuống lại là Trần Hạo Thiên.
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là chuyện Chu Tín lên có khả năng đã thất bại!
Trần Anh Kỳ vội chạy tới: “Ba, đã xảy ra chuyện gì, sao bọn họ lại bắt ba?”
Nhìn thấy Trần Anh Kỳ, Trần Hạo Thiên như thấy được cọng rơm cứu mạng, tránh thoát trói buộc của cảnh sát mà nắm chặt tay Trần Anh Kỳ rồi dặn dò: “Anh Kỳ, con mau đi tìm bác Chu, bảo ông ấy đến xin Trịnh cục trưởng ra mặt, nghĩ cách cứu ba.”
“Bác Chu?” Trần Anh Kỳ cũng ngơ ra: “Không phải bác ấy ở trên kia sao?”
Trần Hạo Thiên lắc đầu: “Không có, hiện tại ba không có thời gian giải thích với con, con nhớ kỹ lời ba nói, bảo bác Chu đi tìm Trịnh cục trưởng.”
Lời vừa nói xong, Trần Hạo Thiên đã bị cảnh sát kéo ra ngoài.
Nhìn Trần Hạo Thiên bị mang đi, mặt Chu Mẫn trắng bệch, lẩm bẩm tự nói: “Sao lại như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Phỉ Phỉ nhìn về phía Trần Do Mỹ, tuy các cô không thích Chu Mẫn, nhưng càng sợ Thịnh Hoàn Hoàn xoay người leo lên.
Hiện giờ họ và cô miễn cưỡng được tính là ngang hàng, nếu Thịnh Hoàn Hoàn thật sự chiến thắng thì họ chỉ còn nước ngẩng đầu mà nhìn!
Trần Anh Kỳ nhìn về phía Chu Mẫn, hai mắt đỏ rực mà nói: “Cô mau gọi điện thoại hỏi ba mình xem rốt cuộc là như thế nào.”
Chu Mẫn ngơ ngác lấy di động ra, Trần Anh Kỳ lập tức đoạt đi, dùng di động của cô ta gọi cho Chu Tín.
Điện thoại vang lên vài tiếng thì Chu Tín mới bắt máy.
Trần Anh Kỳ lập tức nói lại chuyện bên này cho Chu Tín nghe. Chu Tín hiểu ra ngay là Thịnh Hoàn Hoàn muốn giết gà dọa khỉ.
Trần Anh Kỳ đã đổ mồ hôi đầy đầu: “Bác Chu, bác nhất định phải nghĩ cách cứu ba cháu ra, ba cháu không thể ngồi tù được!”
Chu Tín hừ lạnh: “Yên tâm, ba cháu sẽ không có việc gì, Thịnh Hoàn Hoàn muốn khai đao bằng người bên cạnh bác à, không dễ như vậy.”
Cuối cùng Trần Anh Kỳ cũng nhẹ nhàng thở ra, Chu Mẫn vội đoạt điện thoại lại: “Ba, rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao ba không ở Thịnh Thế?”
Lúc này sao ba cô ta lại không ở Thịnh Thế.
Hồi lâu không nghe thấy trả lời, Chu Mẫn không kiên nhẫn: “Có phải Thịnh Hoàn Hoàn leo lên hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.