Thôi, cứ đi đến sân thi đấu trước đi!
Sau khi lên xe, Đường Nguyên Minh luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, Thịnh Hoàn Hoàn vô ý liếc qua tay trái của anh, trên đó đầy những vết thương sâu sâu cạn cạn, còn có mấy bọt nước nhỏ?
Đây là thế nào?
Tuy đều là chút vết thương nhỏ, nhưng nhìn rất “Bi thảm”.
Đường Nguyên Minh luôn nhắm nghiền hai mắt nên Thịnh Hoàn Hoàn cũng không hỏi nhiều, Lý Hưng Hoài gọi đến hỏi khi nào cô đến, họ chờ cô dưới hầm đỗ xe, sau đó người của đoàn xe cùng đi lên, hình như hôm nay có phỏng vấn.
Cô xuống xe liền nhìn thấy người của đoàn xe Quân Hạm, Kim Thần và Trần Phỉ Phỉ đều có mặt, Kim Thần vẫn đeo kính râm, trông có vẻ rất ngầu, hơn nữa tướng mạo xuất chúng như siêu sao hạng A.
Trong tay Trần Phỉ Phỉ ôm một bó hoa lớn, vừa nói vừa cười với Lý Vệ Lâm, nhưng lại cố tình duy trì khoảng cách, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về hướng Kim Thần đứng bên cạnh.
Trần Phỉ Phỉ có ý với Kim Thần?
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trong xe âm thầm quan sát Trần Phỉ Phỉ, không đến một phút mà cô ta đã nhìn Kim Thần ba lần, cũng không biết Lý Vệ Lâm có phát hiện không.
Đường Nguyên Minh nói: “Lý Vệ Lâm là fan của Kim Thần và Trần Phỉ Phỉ, nhưng đối với anh ta thì Trần Phỉ Phỉ khác Kim Thần, cô ta là nữ thần trong cảm nhận của anh ta, Lý Vệ Lâm đã đem lòng ái mộ.”
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm lại những chuyện trước đó, cảm thấy mình đã mừng hụt: “Có lẽ Trần Phỉ Phỉ chướng mắt anh ta.”
Làm fan trung thành còn đỡ, nếu muốn tiến thêm một bước thì điều kiện của Lý Vệ Lâm còn kém xa, nhà anh ta còn không giàu bằng Trần gia.
Thịnh Hoàn Hoàn và Trần Phỉ Phỉ đã quen biết từ thuở nhỏ, cô quá hiểu Trần Phỉ Phỉ là dạng người gì, Lý Vệ Lâm không cung cấp được cuộc sống mà cô ta muốn.
Lúc trước Trần Phỉ Phỉ tiếp cận Lý Tinh Vũ cũng chỉ muốn anh ấy lót đường để cô ta tiến vào giới đua xe thôi.
Hiện giờ có vẻ cô ta lại có ý với Kim Thần, nhưng không biết lần này là thích thật hay lại vì hư vinh.
Bên kia, người của đoàn xe Vũ Yến cũng đã tới, Thịnh Hoàn Hoàn đẩy cửa xe bước xuống, lúc này Triệu Giai Ca đi ngang qua bên cạnh cô, hướng đó là đoàn xe Quân Hạm.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn theo liền thấy cô ta tự nhiên hào phóng ngừng lại trước mặt Kim Thần: “Hôm qua còn chưa kịp cảm ơn anh, hôm nay tôi mời anh ăn cơm, sau đó chúng ta chạy vài vòng?”
Chỉ thấy Kim đại xa thần cong cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười mê chết người không đền mạng: “Được thôi, cô sắp xếp.”
Nhìn nụ cười phong lưu kia của Kim Thần, Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến cô gái đáng thương ngày đó bị anh ta ném xuống xe, thầm mắng một câu “Cặn bã”.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không hiểu nổi hành động của Triệu Giai Ca, hai đoàn xe bọn họ luôn luôn bất hòa, hiện tại lại trong lúc thi đấu, nhất cử nhất động của Kim Thần luôn được chú ý, lúc này cô ta chủ động tiếp cận anh ta không sợ lời ra tiếng vào à?
Lúc này lại nghe Trần Phỉ Phỉ nói: “Kim đại thần, tôi có thể đi cùng không, đúng lúc tôi có mấy vấn đề muốn hỏi anh.”
Kim Thần thông minh nhìn về phía Triệu Giai Ca: “Cái này phải hỏi Triệu tiểu thư, dù sao cũng cô ấy mời.”
Triệu Giai Ca cười cười với Trần Phỉ Phỉ: “Đương nhiên, tôi và Kim Thần có thể trở thành bạn bè không phải cũng nhờ cô sao?”