Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh rút tay về, lạnh nhạt nói với Mộ Tư: “Tôi chỉ không muốn anh lấy sức khoẻ của mình ra đùa thôi.”
“Yên tâm, anh rất yêu quý nó.” Mộ Tư cười cười, nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt, cảm giác trong tim càng không che giấu được, giọng anh ta hơi khàn khàn: “Hoàn Hoàn, đi ăn bữa cơm với anh đi! Đã thật lâu chúng ta không cùng nhau ăn cơm.”
Giọng Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt nghiêm khắc: “Hiện tại anh nên lập tức về bệnh viện nằm.”
Mộ Tư nghe xong thì nét mặt càng dịu dàng, như một chàng trai ngoan ngoãn: “Được, anh nghe em.”
Nhìn theo Mộ Tư rời đi, Thịnh Hoàn Hoàn và các đồng đội họp mặt.
Hôm nay mọi người rất vui vẻ, Mao Tuấn nói muốn mời mọi người đi ăn một bữa ngon, Thịnh Hoàn Hoàn nhận được điện thoại của Tống Chí Thượng, phải về công ty nên không đi theo.
Cô chào hỏi vợ chồng Thịnh Tư Nguyên và Hàn Tín rồi trở về công ty.
Khi về đến công ty, cô mới biết hôm nay các cao tầng đã cãi nhau túi bụi trong phòng họp.
Nhưng việc nhỏ này đã không thể làm cô đau đầu, không phải chỉ chụp mấy tấm ảnh và một quảng cáo nhỏ thôi sao, cô lập tức triệu tập hội nghị khẩn cấp.
Sau vài lần chiến đấu, đám người Chu Tín cũng biết tài ăn nói của Thịnh Hoàn Hoàn ghê gớm đến cỡ nào nên lần này không nhắm vào chuyện trang sức trên tay cô nữa. Thịnh Hoàn Hoàn có ảo giác như họ đang hài hòa cùng phát triển huy hoàng.
Đêm đó Thịnh Hoàn Hoàn bận đến khuya mới trở về, khi còn cách Thịnh gia mấy trăm mễ thì đột nhiên bị một chiếc siêu xe màu lam lao tới chặn đường.
Thịnh Hoàn Hoàn nhận ra chiếc xe này, cô từng nhìn thấy trong gara của Lăng Tiêu.
Mà lúc này Lăng Tiêu đang ngồi trong chiếc xe phong cách đó, khuôn mặt tuấn tú lạnh căm căm đang mím chặt môi mỏng đối diện với cô cách hai lớp kính.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết vì sao Lăng Tiêu xuất hiện ở chỗ này, càng không rõ vì sao hắn lại chặn đường mình.
Chẳng lẽ là cục tức hồi sáng còn chưa trút hết ra, hắn biết cô không ngoan ngoãn chịu phạt?
Nếu là thật thì đúng là làm khó hắn, nhà giàu số một Hải Thành bận rộn như thế mà còn phải đích thân đến chặn đường cô.
“Xuống xe.” Rất nhanh Lăng Tiêu đã xuất hiện trước mặt cô, giọng nói mang theo ý ra lệnh không cho phép kháng cự.
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn trầm xuống, lại là cái giọng điệu này, hình như hắn đã quên họ đã ly hôn, cô không còn gì nhờ vã hắn nên không cần ăn nói khép nép nữa.
Cô kéo cửa sổ xe xuống, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh có chuyện gì à?”
Cô không cho rằng bây giờ bọn họ còn có gì để nói.
Lăng Tiêu không trả lời mà chỉ lạnh lẽo lặp lại: “Xuống xe.”
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc vài giây rồi duỗi tay tháo dây an toàn trên người xuống, hiện tại cô rất mệt, không muốn tiếp tục dây dưa với hắn ở chỗ này.
Hơn nữa hiện giờ nữ thần làm hắn nhớ mãi không quên đã trở lại, hai người đang bàn chuyện cưới hỏi, hắn sẽ chẳng thèm làm gì cô đâu.
Nhưng chuyện xảy ra kế tiếp làm Thịnh Hoàn Hoàn nhận ra mình sai trầm trọng đến mức nào.
Vừa xuống xe Lăng Tiêu đã nắm lấy cổ tay cô rồi cứng rắn kéo cô qua, dùng một tay ấn cô lên đầu xe.
Sau đó cô nghe thấy tiếng cúc áo bung ra.
“Lăng Tiêu anh làm cái gì vậy, buông tôi ra.”