Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 923:




Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn đã tắt điện thoại.
Hàn phu nhân đứng bên cạnh lắc đầu, xem ra Mộ Tư hết cơ hội rồi, lúc này nên trực tiếp chạy tới, gọi điện thoại có tác dụng gì chứ?
Hàn phu nhân không biết trên eo Mộ Tư trúng đạn, muốn đến cũng không đến được.
Tiếp theo Hàn phu nhân thu được lời nhắn của Mộ Tư.
Hàn phu nhân đưa tin nhắn Mộ Tư gửi đến cho Thịnh Hoàn Hoàn xem: “Xem ra thằng nhãi này còn chưa buông tay em được.”
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu thấp giọng nỉ non: “Em và anh ta không có khả năng.”
Lúc này Đường Dật rất rối rắm, anh đã thấy ảnh của Hàn phu nhân, nhưng anh rất do dự có nên nói một tiếng cho Lăng Tiêu hay không.
Cuối cùng anh gửi ảnh qua điện thoại Diệp Sâm: “Xin giúp đỡ.”
Diệp Sâm: “Anh gửi ảnh này cho Lăng Tiêu.”
Đường Dật: “Tôi nên nói cái gì đây?”
Diệp Sâm: “Không cần nói gì cả, nếu muốn biết thì anh ta sẽ hỏi anh.”
Sau đó tấm ảnh được gửi đến điện thoại của Lăng Tiêu.
Qua hơn mười phút, bóng dáng của Dạ Oanh xuất hiện trong phòng, trong tay có cầm một bình rượu vang đỏ đắc tiền.
Thịnh Hoàn Hoàn chống khuôn mặt nhỏ nheo mắt lại, không chú ý tới Dạ Oanh.
Khi đi ra khỏi phòng, Dạ Oanh đã gửi một tin nhắn: “Lăng gia, cô ấy uống say.”
Cuộc nói chuyện đêm nay thật thuận lợi, có Đường Nguyên Minh và Tương Tuấn Tài ở đây, Thẩm Nam và Thẩm An Nhiên lại là người giỏi uống rượu xã giao, hơn nữa còn có vợ chồng Hàn Tín hát đệm nên Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cần ngẫu nhiên mở mồm ra nói.
Không bao lâu sau cô đã mơ màng chống khuôn mặt nhỏ mà nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra thì mọi người đã giải tán, chỉ còn lại cô và Đường Nguyên Minh.
“Em dậy rồi à, về nhà thôi!”
“Anh đợi lâu rồi sao? Sao không gọi em dậy.”
Thịnh Hoàn Hoàn hơi ảo não, cô chỉ muốn nhắm mắt một lát mà sao lại ngủ lâu như thế?
Nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô, Đường Nguyên Minh cưng chiều cười cười rồi duỗi tay xoa xoa tóc cô: “Bọn họ vừa đi, lên đi nào!”
Nói xong, Đường Nguyên Minh ngồi xổm xuống trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
Nhìn tấm lưng to rộng của Đường Nguyên Minh, Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn bò lên tiếp tục ngủ, nhưng cô vẫn từ chối: “Không cần đâu anh Minh, em không có say.”
Cô thật sự không say, chỉ là tầm nhìn hơi có bóng chồng thôi!
Như để chứng minh lời nói của mình thêm phần thuyết phục, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng lên, nhưng vừa đi vài bước đã ngã về phía trước, cũng may Đường Nguyên Minh nhanh tay lẹ mắt lập tức đỡ lấy cô.
Thịnh Hoàn Hoàn như nghe thấy Đường Nguyên Minh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, tiếp theo không biết tại sao cô đã nằm lên lưng Đường Nguyên Minh.
Đường Nguyên Minh đứng lên: “Ngoan, em uống nhiều đừng lộn xộn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.