Tối hôm qua hình như là Đường Nguyên Minh đưa cô về, chẳng lẽ là anh để lại?
Thịnh Hoàn Hoàn cau mày ngồi xổm xuống nhặt đầu thuốc lên, lông mày nhíu lại càng chặt.
Đây không phải hiệu thuốc Đường Nguyên Minh hay hút, nhưng cô lại từng thấy loại này trong ngăn kéo của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu đã tới?
Không có khả năng.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức phủ nhận suy nghĩ này, làm sao Lăng Tiêu lại đến đây được?
Mà nếu không phải hắn thì có thể là ai?
Trên đất không chỉ có một đầu thuốc, xem ra người này đã ngồi rất lâu, mà cô lại không có cảm giác gì cả!
Thịnh Hoàn Hoàn ngắm nhìn bốn phía, không phát hiện gian phòng của cô có gì dị thường nên đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, có lẽ mẹ cô biết được cái gì đó.
Vừa đi xuống lầu cô đã phát hiện bầu không khí trong nhà rất áp lực, ông bà ngoại cũng có mặt, mẹ đang ngồi trên sa lon với đôi mắt đỏ bừng, sắc mặt trắng bệch.
“Chuyện gì vậy ạ?” Thịnh Hoàn Hoàn vội đi tới.
Thịnh phu nhân nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì cảm xúc lập tức mất khống chế, bà ôm lấy cô khóc rống: “Hoàn Hoàn… Có người muốn mạng của ba con…”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức căng thẳng: “Vậy ba con…”
Thịnh Tư Nguyên vội nói: “Không có gì không có gì, ba con không sao, người nọ không thành công.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo sắc mặt trầm xuống: “Bắt được người nọ không?”
Đã là lần thứ hai, rốt cuộc là ai muốn hại ba?
Thịnh phu nhân lắc đầu: “Không có, đã để hắn trốn thoát.”
Lại chạy thoát!
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói: “Con đi xem ba thế nào.”
Thịnh Xán đang yên lặng nằm trên giường, vẻ mặt rất bình thản, không hề hay biết đêm qua xảy ra chuyện gì.
Thịnh Tư Nguyên đi vào theo rồi giải thích chuyện tối hôm cho Thịnh Hoàn Hoàn qua: “Ông xem theo dõi thì thân thủ của người nọ rất ghê gớm, hơn nữa mục tiêu rõ ràng là nhắm vào ba con.”
Nói xong ông còn đi lên xốc áo Thịnh Xán lên, để lộ ra lồng ngực quấn vải trắng.
Đồng tử của Thịnh Hoàn Hoàn co rụt lại, sắc mặt trắng bệch.
Thịnh Tư Nguyên lập tức nói: “Đừng lo, vết thương rất cạn, cũng may có người lập tức xuất hiện cứu ba con một mạng, nếu để nhát dao này đâm vào tim thì ông cũng bất lực.”
“Là ai?”
Thịnh Tư Nguyên hơi đăm chiêu: “Là Lăng Tiêu.”
Lăng Tiêu?
“Con đi xem camera.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đi ra ngoài.