Lăng Hoa Thanh nhếch khóe miệng lên, trên mặt lại không có ý cười: “Con biết không, người không có tư cách khuyên ba buông thù hận nhất chính là con.”
“Mấy năm qua con có biết ba sống khổ sở thế nào trong tù không? Vì ai mà ba biến thành như vậy? Là ai làm hai cha con chúng ta xa nhau nhiều năm như thế? Làm con trai của ba, con không báo thù thì thôi mà còn khuyên ba phải rộng lượng?”
“Là vì Thịnh Xán là cha ruột của Thịnh Hoàn Hoàn? Nửa đêm con xuất hiện ở nhà họ Thịnh là vì không buông được con nhỏ kia. Tiêu Nhi, giờ con càng ngày càng không có nguyên tắc!”
Nhìn ánh mắt thất vọng của Lăng Hoa Thanh, Lăng Tiêu từ từ siết chặt nắm đấm: “Ba, con không có ý này, cho con thêm một chút thời gian, chờ con điều tra rõ chuyện năm đó thì nhất định sẽ bắt họ trả giá đắt.”
“Còn có gì để điều tra?” Lăng Hoa Thanh cười lạnh: “Ba là ba của con, không ai hiểu rõ chuyện năm đó hơn ba, con không tin ba còn có thể tin ai?”
Lăng Tiêu bình tĩnh nhìn ông ta: “Nhưng Thịnh Xán không nằm trong danh sách phong lưu của An Lan.”
Hắn đã điều tra chuyện năm đó, Thịnh Xán và An Lan không có mờ ám.
Lăng Hoa Thanh nhếch miệng cười trào phúng: “Tra không ra không có nghĩa là ông ta không có làm, chỉ chứng minh ông ta giỏi che giấu, hơn nữa ông ta thật sự có tham gia chuyện ba ngồi tù.”
“Tiêu Nhi, con không cần xen vào chuyện này, con chỉ cần rời xa con nhỏ Thịnh Hoàn Hoàn, kết hôn với Lâm Chi Vũ thì hai cha con chúng ta sẽ không khó xử.”
Cuộc đàm phán này đã định sẵn không có kết quả.
Khi đi ra từ biệt thự, một người hầu đi đến trước mặt hắn rồi hạ giọng nói với Lăng Tiêu: “Thiếu gia, phu nhân bị lão gia cầm tù, ngài mau nghĩ cách cứu bà.”
Lăng Tiêu nghe xong thì lạnh nhạt đáp lại một câu: “Vậy bảo bà ta an phận đi, đừng luôn ra ngoài gây chuyện.”
Trong lòng Lăng Tiêu, người mà hắn hận nhất chính là An Lan, nếu không phải vì bà thì mọi bất hạnh sẽ không xảy ra.
Chỉ cầm tù mà thôi, với những hành động của bà thì đáng bị cầm tù một trăm lần.
Sau khi lên xe, Lăng Tiêu không lập tức rời đi mà lại ngắm nhìn biệt thự trước mắt, ngũ quan như đao khắc đầy vẻ lạnh lẽo phức tạp.
Lời nói của Lăng Hoa Thanh còn quanh quẩn bên tai, ông ta nói không sai, chỉ cần rời xa Thịnh Hoàn Hoàn thì hai cha con bọn họ đều không khó xử.
Nhưng trái tim hắn lại đang vi phạm ước nguyện ban đầu.
Hắn không muốn Thịnh Xán chết.
Hắn muốn gặp Thịnh Hoàn Hoàn.
Mọi thứ đều vi phạm ước nguyện ban đầu của hắn khi ly hôn với Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu biết rõ sự cố chấp của Lăng Hoa Thanh, ông ta ngồi tù gần mười năm, chịu quá nhiều tủi nhục và tra tấn nên không có khả năng tha thứ cho Thịnh Xán.
Giữa ba và Thịnh Hoàn Hoàn, hắn chỉ có thể chọn một người!
…
“Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn…”
Trong sân thi đấu to lớn tràn ngập tiếng gọi tên Thịnh Hoàn Hoàn, cô lại làm mọi người phải choáng ngợp, giành được thành tích đứng nhất tổ để tiến vào vòng thi tiếp theo.