Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 941:




Lăng Tiêu im lặng, không cảm xúc mà mở miệng: “Tùy ông.”
Bạch quản gia nhẹ nhàng thở ra, lập tức bảo phòng bếp đi chuẩn bị.
Lăng Tiêu lên lầu, đẩy cửa ra thì thấy Lâm Chi Vũ đang ngồi trên sô pha xem sách, dáng vẻ yên lặng hiền thục đó làm Lăng Tiêu nghĩ lầm là Thịnh Hoàn Hoàn đã trở lại trong chớp mắt.
Nghe thấy tiếng vang, Lâm Chi Vũ ngẩng đầu: “Anh đã về rồi.”
Cô ta buông sách xuống rồi đứng lên, tự nhiên hào phóng đi về hướng Lăng Tiêu: “Thiên Vũ ngủ rồi, em muốn chờ anh trở về rồi đi.”
Lăng Tiêu nói: “Trễ vậy rồi, đêm nay ở lại đây đi!”
Lâm Chi Vũ sửng sốt: “Được.”
Lăng Tiêu nhìn gương mặt cô ta, một lát sau mới nói: “Bạch quản gia bảo phòng bếp nấu hoành thánh, cùng ăn một chút đi.”
Lâm Chi Vũ sửng sốt, sau đó môi đỏ hơi nhếch lên: “Được.”
“Tôi đi tắm trước đã.” Nói xong câu này, Lăng Tiêu liền đi vào phòng ngủ chính.
Lâm Chi Vũ nhìn cánh cửa đóng lại mà khóe miệng tiếp tục nhếch lên, cô ta đã không phải thiếu nữ ngây thơ nên cũng biết ý nghĩa Lăng Tiêu giữ mình lại là muốn gì.
Nhưng đối phương là Lăng Tiêu nên cô ta cũng bằng lòng.
Không bao lâu sau, người hầu bưng một bát hoành thánh lớn tiến vào.
Bạch quản gia thấy Lâm Chi Vũ còn chưa ngủ thì cũng chuẩn bị một cái chén cho cô ta.
Một lát sau, Lăng Tiêu mặc áo choàng dài đi ra từ phòng ngủ rồi nhìn về phía Lâm Chi Vũ: “Lại đây ăn đi!”
Lâm Chi Vũ ngồi xuống vị trí đối diện Lăng Tiêu, Lăng Tiêu lịch sự múc một chén cho cô ta.
“Cảm ơn.” Lâm Chi Vũ duỗi tay nhận lấy, trong quá trình đó có chạm vào ngón tay Lăng Tiêu, sựđụng chạm trai đơn gái chiếc này làm không khí trở nên rất mập mờ.
Lăng Tiêu nhìn cô ta vài giây mới dời mắt đi: “Ăn đi!”
Lăng Tiêu ăn rất nhanh, không bao lâu sau đã ăn xong một chén hoành thánh, tim Lâm Chi Vũ đập rộn lên, đầu ngón tay siết chặt, trong mắt mang theo chờ mong mịt mờ.
Tình dục là một phần của người trưởng thành.
Đôi khi không khí thích hợp, nhìn nhau một cái thì chuyện đó sẽ tự nhiên xảy ra.
Vừa rồi Lăng Tiêu cũng có ý giữ Lâm Chi Vũ lại, giữa Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Hoa Thanh thì hắn sẽ không chút do dự lựa chọn người sau.
Nhưng hiện tại hắn không có suy nghĩ đó.
Thân thể đàn ông là thành thật nhất, mà thân thể của hắn nói rằng hắn không muốn!
Rõ ràng Lâm Chi VũLâm Chi Vũ rất giống Thịnh Hoàn Hoàn, dáng người càng nóng bỏng, tính cách càng dịu dàng hiểu chuyện, nhưng cái va chạm vừa rồi lại làm hắn rất kháng cự.
Hơn nữa bầu không khí này không hiểu sao lại làm Lăng Tiêu không thích.
Trước kia hắn không có cảm giác này khi ở bên Thịnh Hoàn Hoàn, khi đó bọn họ cũng từ xa lạ đến quen thuộc, cô còn có chút khôn lỏi, đặc biệt biết nịnh nọt, lại không làm người ta chán ghét nổi.
“Em ăn no rồi.” Lâm Chi Vũ buông cái muỗng xuống rồi tao nhã lau môi.
Lăng Tiêu nhìn cô ta rồi lạnh nhạt nói: “Vậy cô nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Lâm Chi Vũ cứng lại rồi ngơ ngác ngước nhìn Lăng Tiêu, chỉ thấy trong mắt hắn đầy sự tỉnh táo không có chút tạp niệm nào, vài giây sau cô ta mới mở miệng: “Được thôi, chúc ngủ ngon.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.