Y tá muốn đeo chụp dưỡng khí lại cho mẹ Trần thì bị Trần Anh Kiệt ngăn lại.
Giáo sư Tề thấy thế thì phẫn nộ cười lạnh: “Đừng động vào, đây là lựa chọn của anh ta, tôi cũng muốn xem ông ta cứu bằng cách nào.”
Bệnh tình của mẹ Trần đã rất tệ, cả giáo sư Tề cũng không chắc cứu được, Thịnh Tư Nguyên chịu nhận lấy củ khoai lang phỏng tay này cũng là chuyện tốt đối với ông ta.
Bởi vì như thế thì dưới tay ông ta sẽ giảm đi một ca tử vong.
Chỉ thấy sau khi Thịnh Tư Nguyên gỡ chụp dưỡng khí của mẹ Trần xuống thì đặt tay lên bụng bà như đang tìm huyệt vị quan trọng nào đó.
Mà lúc này mẹ Trần đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, sắc mặt xanh lè, cổ họng rung động khèn khẹt như giãy giụa trước khi chết.
Trần Anh Kiệt nắm chặt nắm đấm, kỳ thật trong lòng anh đau đớn hơn bất kỳ ai, anh đưa ra quyết định giao mạng mẹ mình cho một người hoàn toàn xa lạ thì trong lòng cũng bị dày vò cùng cực.
Nhưng anh không có lựa chọn nào khác, nếu giáo sư Tề không thể bảo đảm thì anh chỉ có thể giao mẹ cho người dám cam đoan, có lẽ còn có thể giành được một tia hi vọng.
Chỉ mong lựa chọn này của anh là đúng!
Đúng lúc này, mọi người thấy Thịnh Tư Nguyên đột nhiên nắm tay thành quyền rồi đè mạnh lên bụng mẹ Trần.
Mẹ Trần rướn nửa người trên lên cao phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn rồi nôn ra một búng máu, tiếp theo ngã bệt xuống cái chăn trên mặt đất.
“Mẹ.” Trần Anh Kiệt biến sắc rồi suy sút quỳ xuống đất.
Trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn trống rỗng, ông ngoại cứu trị thất bại sao?
Hai y tá kia tức giận bất bình:
“Tôi đã nói ông ta là lừa đảo mà.”
“Đây là kết cục do không nghe khuyên bảo.”
Giáo sư Tề tháo kính xuống thở dài than thở: “Đáng tiếc, vốn còn có tia hi vọng.”
Lúc này Thịnh Tư Nguyên quay đầu lại nhìn giáo sư Tề, không nhanh không chậm mà nói: “Người còn chưa chết mà anh đáng tiếc cái gì?”
Vừa nói xong thì tiếng nói suy yếu của mẹ Trần đã vang lên: “Tiểu Kiệt.”
Mọi người kinh hãi, đây là cứu được rồi sao?
Đặc biệt là giáo sư Tề, hai mắt ông ta dán chặt lên mẹ Trần.
Trần Anh Kiệt thấy mẹ Trần duỗi tay về hướng mình thì hốc mắt đỏ lên, lập tức quỳ bò đến nắm lấy tay mẹ: “Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?”
Mẹ Trần vẫn thở phì phò, nhưng trong cổ họng lại không còn tiếng khèn khẹt vừa rồi nữa, bà nắm chặt tay Trần Anh Kiệt, tham lam nhìn anh: “Con trai… Mẹ khá hơn nhiều rồi, vừa rồi thở không được, mẹ thật sợ mình ra đi để lại mình con bơ vơ không nơi nương tựa.”
Thì ra mẹ Trần không chỉ nhổ máu ra mà còn phun cả cục đàm nghẹn trong đường hô hấp. . ngôn tình hoàn
Trần Anh Kiệt nghe xong thì lập tức quay qua Thịnh Tư Nguyên: “Xin Thịnh tiên sinh trị liệu cho mẹ tôi.”
Thịnh Tư Nguyên nâng Trần Anh Kiệt dậy: “Đứng lên đi, nếu tôi tới thì không lý nào lại thấy chết không cứu.”
Lúc này giáo sư Tề lại lạnh nhạt nói: “A, dõng dạc lắm, bà ấy mắc ung thư phổi thời kì cuối, miễn cưỡng chống đỡ đến bây giờ đã là ghê gớm lắm rồi, ông nói xem chữa thế nào?”