“Ôi chao, hôm nay mẹ thật xinh đẹp!”
Cố Hoan mở to đôi mắt sáng ngời trắng đen rõ ràng mà nhìn Nam Tầm, trong mắt tràn đầy trầm trồ yêu thích.
Lễ phục trên người Nam Tầm là do Diệp Sâm chuẩn bị, váy dài đuôi cá xẻ chữ V màu đỏ rực, trên vai còn có áo choàng rũ thẳng đến bên hông rất hợp với khí chất của Nam Tầm, trông đặc biệt cao quý khí thế.
Nam Tầm cảm thấy bộ lễ phục này rất quen thuộc, trước kia hình như cô từng mặc nó, nhưng lại không nhớ là mặc ở đâu.
Bảy năm qua Nam Tầm từng đi tham dự đủ loại tiệc lớn lớn nhỏ nhỏ với Cố Nam Thành, từng mặc quá nhiều lễ phục, nhiều đến mức cô nhớ không rõ nữa.
Cho nên chỉ là một bộ lễ phục mà thôi, cô cũng không để ý lắm.
“Con đang cầm cái gì?” Nam Tầm thấy Cố Hoan ôm một cái hộp mà hỏi.
Cố Hoan hiến vật quý: “Đây là chú Diệp tặng cho mẹ, nhưng chú lại nói sau khi tiệc mừng thọ kết thúc thì phải trả cho chú, thật keo kiệt.”
Cố Hoan bất mãn bĩu môi: “Sao lại có chuyện tặng rồi lại đòi lại chứ.”
Nam Tầm dở khóc dở cười: “Nếu phải trả thì không gọi là tặng, chỉ là cho mượn hiểu không? Hơn nữa chúng ta có tiền, thích cái gì có thể tự mua, không cần người khác tặng.”
Cố Hoan hiểu chuyện gật đầu, cảm thấy mẹ nói rất có lý.
Nam Tầm mở hộp ra, bên trong là một bộ trang sức nằm trên lớp vải nhung màu đen, đơn giản hào phóng lại không kém phần hoa lệ khí khái, rất hợp với bộ lễ phục này.
Nam Tầm không chút ngượng ngùng mà cầm lấy vòng cổ và hoa tai rồi đeo lên, lại mang giày cao gót vào, cô lập tức trở nên cực kỳ khí thế.
Miệng Cố Hoan đặc biệt ngọt, lập tức há hốc nói: “Oa nga, mẹ giống như một nữ vương xinh đẹp vậy!”
Nam Tầm khom người bế Cố Hoan lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấn vào cái mũi nhỏ của cô bé: “Cục cưng của mẹ thì giống tiểu công chúa.”
Hôm nay Cố Hoan mặc một chiếc váy công chúa màu đỏ, trên đầu đội vương miện, đây không phải tiểu công chúa thì là gì?
“Xong chưa?”
Diệp Sâm mặc một bộ âu phục màu đen xuất hiện ở ngoài cửa, thân hình thẳng tắp cao lớn, anh là con lai nên mang theo khí chất quý tộc phương Tây lịch lãm vững vàng, tuấn tú đẹp mắt.
Nam Tầm cảm thán diện mạo của Diệp Sâm không thua kém Cố Nam Thành chút nào.
Đáng tiếc tính cách quá cổ quái, tiếc thay cho cái mã đẹp trai này.
“Hôm nay chú Diệp thật đẹp trai.” Cố Hoan lại bắt đầu nổi máu mê trai.
Diệp Sâm muốn duỗi tay ôm cô bé, vừa động đậy đã kéo trúng vết thương nên lập tức nhớ tới mình đang bị “Thương nặng”, chỉ có thể nâng bàn tay không bị thương lên cưng chiều mà xoa xoa tóc cô bé: “Hôm nay Hoan Hoan cũng đặc biệt xinh đẹp.”
Cố Hoan không ngượng chút nào: “Còn mẹ con nữa.”
Ánh mắt Diệp Sâm dừng lại trên người Nam Tầm, sau khi cô trang điểm thì đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông, phong thái không suy giảm hơn năm đó chút nào.
Anh cảm thán từ đáy lòng: “Thật sự rất đẹp.”
Nhớ đến năm đó cô mặc bộ lễ phục này đính hôn với Cố Nam Thành, Diệp Sâm đã ghen ghét đến phát cuồng.
Nhưng không sao, trong quãng đời còn lại của cô sẽ thuộc về một mình anh.