Ánh mắt chiếm hữu của Diệp Sâm quá lộ liễu, quá trắng trợn làm Nam Tầm cảm thấy không được tự nhiên: “Cảm ơn đã khen ngợi, chúng ta đi thôi!”
Nhà họ Thịnh
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha cũng đã chuẩn bị xong, hai người đều mặc một bộ sườn xám vừa người, một cao gầy tinh tế, một xinh xắn lanh lợi, một tinh xảo quyến rũ, một đáng yêu lém lỉnh.
Vào thời khắc Đường Nguyên Minh nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì trong mắt không thể giấu được nét si mê, mà anh cũng không muốn che giấu: “Hoàn Hoàn thật xinh đẹp.”
Thịnh Hoàn Hoàn rất thản nhiên thành thạo, cô chỉ nghĩ đó là một lời khen bình thường: “Cảm ơn anh.”
Lăng Kha bị làm lơ bất mãn trêu ghẹo: “Này này này anh Minh, em to đùng thế này mà anh không nhìn thấy sao?”
Lúc này Đường Nguyên Minh mới nhìn về phía cô: “Em cũng rất xinh đẹp.”
Lăng Kha cao ngạo “Hừ” một tiếng: “Có lệ.”
Quả nhiên, đáng yêu đối đầu với gợi cảm thì chả là cái gì hết!
Vì sao rõ ràng đều là sườn xám, vì sao mặc lên người cô là xinh xắn lanh lợi, mặc lên người Hoàn Hoàn lại là gợi cảm hút hồn?
Con mẹ nó bất công quá!!!
Nhưng mỗi người mỗi sở thích, có lẽ có người thích dạng nhỏ xinh đáng yêu như cô thì sao?
Dù sao đời này Hoàn Hoàn sẽ không làm tình địch của cô.
Nghĩ vậy, Lăng Kha lại đột nhiên cảm thấy rất an tâm!
Lăng Kha luôn không rõ vì sao đám tiểu thư Hải Thành lại thù hằn Thịnh Hoàn Hoàn như vậy.
Mãi đến đêm nay khi mặc bộ sườn xám tương tự thì cô mới biết diện mạo này, dáng người này, còn có làn da này thật con mẹ nó quá gây thù chuốc oán!
Cô đẹp thì đẹp thôi, đẹp đến mức khác người, lập dị, đi đầu ngọn cờ, sáng tạo như vậy, làm người ta có cảm giác như phượng đứng trong bầy gà, cô nói xem không thù cô thì thù ai đây?
Quả thực là quá ghen ghét!
Lăng Kha quyết định đêm nay làm một mảnh lá xanh đủ tư cách là được rồi!
Nhà họ Đường
Đêm nay nhà họ Đường khách đến đầy nhà, Đường Thắng Võ lăn lộn thương trường nhiều năm nên có gia sản khổng lồ và nổi danh trong giới thương nghiệp, tiếng tăm cũng rất tốt.
Hôm nay là đại thọ sáu mươi của ông, hầu hết các nhân vật có uy tín tên tuổi trong giới thương nghiệp đều tới.
Trần Do Mỹ khẩn trương nắm chặt cánh tay Cố Nam Thành, đây là lần đầu tiên cô ta dùng thân phận bạn gái đi tham dự buổi tiệc quan trọng như thế với gã.
Cố Nam Thành vỗ lên mu bàn tay cô ta mà nhẹ giọng trấn an: “Thả lỏng đi em, mọi chuyện có anh mà.”
“Dạ.” Trần Do Mỹ gật đầu, nghĩ đến lá bài tẩy trong bụng mình thì lập tức tự tin lên, nũng nịu cười nói: “Anh Nam Thành, anh thật tốt.”
Cô ta sắp trở thành Cố phu nhân, có gì phải lo lắng chứ?
Những đề tài như cha ruột ngồi tù, tiểu tam phá hư gia đình người khác đều đi gặp quỷ đi!
Chỉ có người ở lại cuối cùng mới là người thắng, không phải sao?