Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Chương 108: Ngoại truyện 1:Yêu mà không được (1)




Lần đầu tiên Nguyên Tấn Thần nhìn thấy Tưởng Tịch là ở một ngày mùa hè bình thường.
Ngày ấy trời rất nóng, không khí trên mặt đường nhựa của thành phố C nóng đến nỗi có thể bị phỏng. Khi đó, Nguyên Tấn Thần vừa mới tham gia xong một thông cáo, đứng ở trên cao ốc TRE quan sát cả thành phố.
Lầu chính của TRE được sử dụng máy điều hoà nhiệt độ trung tâm (central air), trên lầu không có gió nhưng cảm giác mát mẻ vẫn lan tới mỗi một tế bào của làn da. Đứng ở nơi đó, con người chỉ cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Nguyên Tấn Thần đang muốn phát ra một tiếng thở dài thoả mãn thì phía sau có người đi tới.
Kèm theo là giọng nói êm dịu. Có thể vì vô cùng tập trung nên người đi tới cũng không nhìn thấy anh, mà là rẽ ngoặc, đi về hướng khác.
Nguyên Tấn Thần debut với thân phận ca sĩ, vài năm như vậy, giọng hay nghe được nhiều không đếm xuể, nhưng lần đầu tiên anh rung động vì một giọng nữ.
Nguyên Tấn Thần nhìn chằm chằm nơi cô gái đi qua, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Trở về vào ban đêm, Nguyên Tấn Thần liền nói chuyện này với người đại diện, xin cô ta tra một chút xem người nghệ sĩ này là ai. Nhưng mà, nữ nghệ sĩ có giọng nói dễ nghe trong công ty thật sự rất nhiều, người đại diện tìm nửa ngày không có kết quả, đành phải bỏ qua.
Nhưng Nguyên Tấn Thần không chịu bỏ qua. Từ hôm đó về sau, anh bắt đầu lưu ý đến giọng nói của đủ loại người bên cạnh.
Mãi cho đến một ngày anh quay bộ phim truyền hình mới.
Bộ phim truyền hình mới là phim thần tượng đang được nữ sinh tôn sùng nhất đương thời. Nam nữ diễn viên chính không cần nhiều kỹ thuật diễn xuất, chỉ cần đẹp trai, xinh xắn là có thể. Sau khi Nguyên Tấn Thần tiến quân vào ngành phim truyền hình, đã quay vài bộ phim thần tượng như vậy. Bộ này đây anh không có một chút cảm giác nào, anh chỉ muốn làm sao mau chóng quay xong.
Nhưng mà trời không làm vừa lòng người. Nữ diễn viên diễn cặp với Nguyên Tấn Thần liên tiếp NG, có khi một màn có thể quay đi quay lại nửa ngày. Vẻn vẹn mấy ngày, Nguyên Tấn Thần liền cảm thấy bản thân mình tính tình thật tốt cũng bị đánh bóng. (ý nói là anh mất kiên nhẫn)
Nhưng cái này cũng chưa tính. Lúc quay đến ngày thứ mười, nữ phụ thứ tư – tuy rằng vai diễn trong phim ít, nhưng có tác dụng quan trọng – rút khỏi quay phim.
Đạo diễn tức giận đến nỗi ném ngã cái bàn ở phim trường. Ngày hôm sau, một nghệ sĩ mới được phái đến bởi Giải trí TRE để diễn vai nữ phụ thứ tư kia.
Những diễn viên nữ của đoàn phim này hoặc là mê trai, hoặc là không có kỹ thuật diễn. Có thể nói, Nguyên Tấn Thần hoàn toàn không ôm một hy vọng gì đối với người mới này. Nhưng khi diễn cặp với người mới này, Nguyên Tấn Thần đã NG ngoài dự đoán của mọi người.
“Nguyên sư huynh.” Cô gái vô cùng hoảng sợ đối diện với đạo diễn mặt lạnh, nhìn thấy ánh mắt của Nguyên Tấn Thần cũng rất lo lắng. “Có phải em diễn không tốt hay không? Thật xin lỗi, em sẽ tiếp tục cố gắng.”
Rơi vào trong tai đúng là giọng nói mà anh tâm tâm niệm niệm thật lâu.
Nhìn thấy vẻ mặt lo sợ của cô gái, Nguyên Tấn Thần dịu vẻ mặt, nói: “Không phải là vấn đề của em, là anh không cẩn thận, nên là anh nói xin lỗi.”
Cô gái hiển nhiên không tin, nhưng xem ra, trong biểu diễn kế tiếp cô ấy không còn khẩn trương như vậy.
Nhiệm vụ quay phim hôm nay không nặng, sau khi Nguyên Tấn Thần quay xong thì chủ động đi tới bên cạnh cô gái.
“Em tên là Tưởng Tịch à?” Nguyên Tấn Thần nhai lại tên của cô gái, mỉm cười hỏi.
Cô gái sửng sốt, thẹn thùng nói: “Đúng vậy, em tên là Tưởng Tịch, có điều là chữ Tịch ở phía trên có ba phẩy.” (chữ đó là 汐)
Mắt Tưởng Tịch nhìn rất đẹp, bên trong như ẩn chứa một hồ nước, sâu thẳm mà gợi tình.
Nguyên Tấn Thần nhìn đôi mắt đó. Sau một lúc lâu thế nhưng đem đôi mắt này giấu đi, không cho ai nhìn thấy được.
Tiếc là Tưởng Tịch không biết.
Một khi nhận thức, kế tiếp liền tự nhiên như thế mà quen thuộc. Nếu không do trợ lý nhắc nhở, Nguyên Tấn Thần nghĩ có thể phải qua một khoảng thời gian anh mới phát hiện được tình cảm đối với Tưởng Tịch.
Trợ lý nói: “Không phải là anh coi trọng Tưởng Tịch kia chứ?”
Trong lòng Nguyên Tấn Thần đột nhiên chấn động. Anh sửng sốt vài phút, nói: “Con mắt của cô ở đâu nhìn thấy tôi cảm thấy hứng thú đối với Tưởng Tịch?”
Trợ lý bĩu môi, nói: “Hai mắt tôi đều nhìn thấy được. Tấn Thần, trong giới này có rất nhiều người muốn mượn anh để lên vị trí cao, anh cần phải cẩn thận, đừng bị một người mới debut lừa gạt.”
Đương nhiên Nguyên Tấn Thần không tin Tưởng Tịch sẽ lợi dụng anh, dĩ nhiên không để lời nói của trợ lý ở trong lòng.
Thời gian quay phim truyền hình chỉ có mấy tháng. Ngày đó quay phim kết thúc, đoàn làm phim theo thường lệ mở tiệc đóng máy.
Dựa theo thân phận của Tưởng Tịch, cô không thể nào ngồi cùng bàn với đạo diễn và các diễn viên chính khác. Nhưng bởi vì mấy tháng nay cô và Nguyên Tấn Thần thân cận với nhau, có một số người không có ý tốt để Tưởng Tịch ngồi bên cạnh Nguyên Tấn Thần.
Nhà đầu tư cho bộ phim truyền hình này là cha nuôi của nữ diễn viên chính, mà người nữ diễn viên này luôn có thái độ canh cánh trong lòng đối với Nguyên Tấn Thần. Vì thế, bữa tiệc đóng máy này, ngừơi nữ diễn viên chính không thể làm gì Nguyên Tấn Thần bèn chĩa ánh mắt tới trên người Tưởng Tịch.
Tưởng Tịch không thể uống rượu là chuyện nhiều người trong đoàn phim đều biết. Người nữ diễn viên như là cố ý, từ khi bữa tiệc bắt đầu liền ép Tưởng Tịch uống rượu.
Nguyên Tấn Thần rốt cuộc nhịn không nổi nữa, đứng lên nói: “Tôi uống thế cho cô ấy.”
Người nữ diễn viên ơ một tiếng, quái gở nói: “Anh Nguyên, anh là hộ hoa sứ giả đấy à!”
Nguyên Tấn Thần không mặn không nhạt trừng mắt liếc nhìn người nữ diễn viên một cái, bưng một ly rượu đỏ đầy tràn lên uống một hơi cạn sạch.
“Không được.” Người nữ diễn viên thấy Nguyên Tấn Thần uống xong, mắt mũi xinh đẹp liền cong lên, xoay người rót đầy một ly, tự mình bưng đến bên miệng Tưởng Tịch, nói như khiêu khích: “Tôi muốn cô ấy uống, anh Nguyên uống không tính.”
Một khắc đó, Nguyên Tấn Thần thật muốn đánh một đấm lên khuôn mặt đã qua rất nhiều giải phẫu thẩm mỹ của người nữ diễn viên kia.
Nhưng trợ lý đến lôi anh đi.
“Cô thả tôi ra.” Trên màng tang của Nguyên Tấn Thần gân xanh nảy thình thịch, đâu còn bộ dáng hoà nhã như trước.
Trợ lý thấy anh như vậy thì vội kéo người vào phòng vệ sinh, không ngừng khuyên bảo: “Tấn Thần, anh không thể làm như vậy. Cha nuôi của cô ta là một nhà đầu tư nổi tiếng trong giới này. Anh đắc tội với cô ta, sau này sẽ có hại. Phấn đấu vài năm nay của anh không thể bởi vì một Tưởng Tịch mà khiến tất cả mọi cố gắng đều bị huỷ đi!”
Nguyên Tấn Thần nghiến răng, thở dốc trong chốc lát, mới thả lỏng thân thể, nói: “Tôi nhịn.”
Trợ lý lộ ra tươi cười vừa lòng.
Một lần nữa trở lại phòng bao, Nguyên Tấn Thần quả nhiên không cho người nữ diễn viên sắc mặt nữa, nhưng đổi lại với sự nén giận của anh, sau bữa tiệc Tưởng Tịch đã hoàn toàn thần trí mơ hồ.
Nguyên Tấn Thần ôm người, cả lòng đều thương yêu.
Chắc là trợ lý nhìn ra tâm tư của Nguyên Tấn Thần, cũng không khuyên anh nữa, mà là để lại chìa khoá xe, tự mình gọi xe về nhà.
Nguyên Tấn Thần thả Tưởng Tịch vào ghế sau của xe, mang cô đến căn hộ không có người ngoài nào biết đến của anh. Đây là lần đầu tiên từ khi anh debut tới nay mang một ngôi sao nữ trong giới về nhà.
Lúc lau mặt cho Tưởng Tịch, Nguyên Tấn Thần liên tục hỏi bản thân mình có động tâm với Tưởng Tịch hay không. Kết quả cuối cùng là: anh, người đã từng nói muốn tìm một người ngoại giới làm bạn gái, đã động tâm với người vừa mới vào giới là Tưởng Tịch.
Mỗi cử chỉ hành động của cô gái này đều khiến anh mê đắm thật sâu.
Nhưng mà, chuyện này không có thể làm cho quan hệ của bọn họ càng gần thêm một bước.
Bởi vì sau khi Tưởng Tịch kết thúc quay phim ngày hôm sau thì vào đoàn làm phim khác.
Lần này cô là nữ phụ thứ hai, bận rộn, rất ít quay về công ty. Nguyên Tấn Thần không muốn thêm phiền phức cho cô, ngay sau khi xác định Tưởng Tịch đóng phim xong thì đến khu nhà trọ của cô đợi người.
Cũng coi như vừa khéo, hôm đó Tưởng Tịch đúng lúc về đến nhà.
Nhìn thấy Nguyên Tấn Thần đột nhiên xuất hiện ngoài cửa nhà mình, Tưởng Tịch sửng sốt nhiều hơn ngạc nhiên mừng rỡ. Cô luống cuống tay chân, mời Nguyên Tấn Thần vào nhà, khi châm trà lại bị phỏng tay.
“Sao em không cẩn thận vậy?” Nguyên Tấn Thần nửa nói giỡn, nửa trách móc, nói: “Anh cũng không phải là thú dữ hay nước lũ, sao em lại bị doạ đến mức này chứ?”
Tưởng Tịch chớp mắt mấy cái, mỉm cười.
Cơm chiều là do Tưởng Tịch đích thân làm, ba món mặn, một món canh, mùi vị vô cùng hấp dẫn.
Nguyên Tấn Thần chỉ ăn một miếng, nhưng thấy không thể quên được chính là hương vị ấm áp tốt đẹp này.
Sau cơm chiều, Tưởng Tịch đi rửa chén. Nguyên Tấn Thần sau khi được cho phép, đến phòng sách của Tưởng Tịch.
Anh tuỳ ý mượn một quyển sách, sau đó dùng lý do trả sách lại đến tìm Tưởng Tịch nữa. Nhưng mà, anh ở phòng sách, trong lúc vô tình thấy được một cái thùng ở dưới tầng thấp nhất của giá sách, tò mò mở ra xem, bên trong tất cả lại là tranh vẽ đủ loại.
Nghĩ đến tư liệu cá nhân của Tưởng Tịch được trên mạng cung cấp, khoé miệng Nguyên Tấn Thần cong lên.
Từ đó về sau, Nguyên Tấn Thần tìm đủ loại cơ hội ở chung cùng Tưởng Tịch, đồng thời, anh phát hiện rất nhiều điều trước kia không biết. Ví dụ như: cô rất tỉ mỉ, có khi anh lơ đãng nói thích món ăn nào đó thì vào bữa ăn cùng nhau kế tiếp cô sẽ tự mình làm cho anh ăn.
Cô là người có thể làm bạn bè, đồng thời cũng thích hợp để làm vợ.
Vì thế, mùa xuân năm thứ hai, Nguyên Tấn Thần sau khi kết thúc quay một bộ phim đã tỏ tình với Tưởng Tịch.
Kết quả, như mong đợi, Tưởng Tịch đã đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.