Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Chương 40: Tổng giám đốc Tần ở bệnh viện




Bệnh viện thuộc sở hữu của Tề thị ở thành phố C xưa nay nổi tiếng vì biết bị tốt, phục vụ hạng nhất. Có thể vào ở đều là loại người có tiền có thế.
Có điều, cái người vào ở sáng hôm nay đã mang đến phong ba tương đối lớn cho bệnh viện.
Toàn bộ phóng viên truyền thông to nhỏ của thành phố hoạt động, nhốn nhốn nháo nháo bao vây chật cứng trước cửa khu phòng bệnh. Mà cái người khởi xướng phong ba đang vểnh cái chân bó thạch cao, ngồi trong phòng bệnh vô cùng xa hoa trên tầng cao nhất, thờ ơ nghe báo cáo.
“Hiện giờ tin đồn đã khuếch trương, nhưng bộ quan hệ xã hội sẽ lập tức xử lý.”
“Ừ.” Tần Thành gật đầu, mặt sưng sỉa suy nghĩ, nhưng lại khó kềm chế cười ra tiếng: “Chỉ là một vụ đụng xe nhỏ, bị bọn họ đưa tin ra ngoài thành người tàn phế!”
“Tổng giám đốc Tần, đây không phải là chuyện gay go nhất.” Giám đốc bộ quan hệ xã hội dở khóc dở cười tổng kết trò khôi hài này: “Phần lớn các minh tinh của công ty đã thấy được tin tức, hiện giờ đều đang trên đường đến bệnh viện.”
Tần Thành: “…”
“Scandal trước kia của tổng giám đốc Tần và ngôi sao nữ lại bị truyền thông bới ra lần nữa!” Nếu thanh danh của Tần Thành không phải là lạnh lùng thì giám đốc bộ quan hệ xã hội, Thư Minh, đã đỡ trán than thở. Anh ta tiếp nhận chức vụ bộ quan hệ xã hội đã năm năm. Bốn năm trước, mỗi tháng đều có scandal của tổng giám đốc Tần cùng với nữ minh tinh của công ty nhà, cùng với nữ minh tinh của công ty khác. A, may mắn cho nhóm nam minh tinh!
Tuy rằng tất cả mọi người bộ quan hệ xã hội hiểu được đó là những lời nói cường điệu, vô căn cứ. Nhưng mỗi lần Tần Thành lên báo là tất cả bọn họ bỏ hết công việc trong tay, lo lắng không yên đối phó với truyền thông.
Ai nói anh ta dễ sống chung, hết lần này đến lần khác, mỗi khi nghe được có scandal thì đều mặt lạnh, khiến cho mọi người hết sức lo sợ, lo lắng xử lý không tốt sẽ bị sa thải.
Dưới đaý lòng Thư Minh khóc đồng cảm cho chính mình và đám nhân viên cấp dưới của mình.
Lúc này truyền đến tiếng gõ cửa.
Thần kinh của Thư Minh căng lên.
Tần Thành nhíu mày, nói: “Cậu đi mở cửa đi.”
Thư Minh cứng ngắc đi đến cạnh cửa, tay cầm cánh cửa vừa xoay, một làn hai làn ba làn gió thơm khác nhau liền thổi đến.
Bên trong bên ngoài cánh cửa, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng, Tần Thành phản ứng trước, nói: “Để cho các cô ấy vào đi!”
Cây cung trong đầu Thư Minh cuối cùng bị đứt.
Tổng giám đốc Tần, không phải anh tìm phiền phức chứ?
Rõ ràng ba cô minh tinh tới là để gây sự chú ý đến mình.
Người gần Tần Thành nhất nói: “Tổng giám đốc Tần, anh lái xe sao không cẩn thận, nghe nói anh xảy ra tai nạn, thiếu chút nữa là tim tôi ngừng đập.”
Người đứng cách xa nhất nói: “Tổng giám đốc Tần, trong công ty không thể không có anh, anh cần phải khoẻ lại thật nhanh.”
Người ở giữa không cam lòng bị chôn vùi, mắt một nhắm một mở, cũng không biết là thật lo lắng hay là trước khi đến đã bôi cái gì lên, trong khoảnh khắc hai mắt liền đẫm lệ. “Tổng giám đốc Tần, anh luôn luôn bình tĩnh, hôm nay làm sao vậy? Thật là khiến tôi khó chịu quá.”
Thư Minh, đang bị làm lơ, đổ mồ hôi hột. Người này là cô Dương, cô ta đóng phim cổ trang nhiều nên ngu!
Ba người phụ nữ kẻ xướng người hoạ. Phòng bệnh vốn im lặng biến thành hậu viện của nhà giàu ở cổ đại, ồn ào đến nhức cả đầu.
Tần Thành nhịn không được, ấn lên huyệt Thái Dương, nói: “Các cô đi về đi!”
Ba nữ minh tinh lập tức ngừng tiếng.
Tần Thành lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Công việc của các cô đều làm xong rồi sao?”
Không ai đáp lại.
Tần Thành nói tiếp: “Không muốn mất việc thì đi nhanh lên.”
Lúc này ba người phụ nữ như hoa như ngọc, lẳng lơ quyến rũ mới không tình nguyện rời đi.
Thư Minh như trút được gánh nặng, đang muốn nói gì đó thì lại nghe thấy Tần Thành nói: “Giám đốc Thư, anh đi ra ngoài nhìn xem.”
Nói thật, ba người phụ nữ kia, Tần Thành vốn không quen lắm.
Người lên báo với anh nhiều không đếm hết, có khi nổi hứng vui đùa thì đi chung với nhau vài bước, có khi tình cờ gặp lại còn không thèm chào hỏi một câu chứ nói chi là nhớ mặt nhớ tên.
Lần đầu tiên Tần Thành mãnh liệt cảm thấy bị xúc phạm bởi những tấm hình không rõ ràng của các phóng viên, không dễ dàng gì.
Lại nói về Thư Minh ở bên này, mới vừa chú ý cẩn thận tiễn ba nữ minh tinh ra khỏi cửa, còn chưa kịp lau mồ hôi, thì có hai người thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở trong thang máy thông đến phòng bệnh ở tầng cao nhất.
Thư Minh liếc mắt nhìn khoảnh khắc trước khi cửa thang máy đóng lại, nhận ra là một người phụ nữ trong thang máy, lập tức kêu không tốt.
Tại sao mới vừa đi ba người, lại tới một người!
Tưởng Tịch vừa mới nghe được tin Tần Thành bị xảy ra tai nạn liền chạy đến đây. Cô không lái xe mà ngồi xe của Tề Dịch tới. Đúng lúc hôm nay Tề Dịch có cuộc họp, cô liền thừa dịp đến đây.
Cửa khu phòng bệnh bị các phóng viên vây quanh. Nếu bệnh viện không có hệ thống bảo an cao cấp, Tưởng Tịch tuyệt đối không nghi ngờ bọn họ sẽ vọt vào phòng bệnh của Tần Thành.
Cùng Tề Dịch đi thang máy đến tầng cao nhất, Tưởng Tịch sửa sang lại hoa tươi ở trong tay, bước chân nhẹ nhàng đi qua.
Cửa phòng bệnh khép hờ, Tề Dịch gõ một cái. Sau khi nghe thấy Tần Thành ở bên trong lên tiếng trả lời, hai người mới đi vào.
Tề Dịch ở đằng trước, Tưởng Tịch ở đằng sau. Bởi vậy Tần Thành thấy Tề Dịch trước.
Mặt người bạn này của anh trước sau như một nghiêm trang lạnh lùng, một bộ dáng mặt than.
Tần Thành đã quen nhìn nên không có gì bất ngờ, nói: “Tin tức là giả!”
Tề Dịch liếc nhìn người bạn thân một cái, nói: “Tôi biết rõ, báo chí thuộc Tề thị sẽ nhanh chóng làm sáng tỏ cho cậu. Tôi còn có việc, đi trước đây!”
Tề Dịch nói xong, chân trái liền di chuyển, tạo không gian cho Tưởng Tịch, cũng quan tâm đóng cửa lại cho bọn họ.
Tưởng Tịch không nhìn Tần Thành, cô lập tức đem hoa cắm vào bình hoa thuỷ tinh, nói: “Nghe nói anh bị tàn phế, tôi cố ý đến thăm.”
Tần Thành rất ngạc nhiên cô tới đây. Từ khi quay phim của Dung An, cô đã từ chối tất cả các thông báo ngoài điện ảnh. Anh đã không gặp qua cô, tính thời gian, đã gần hơn nửa tháng.
“Thấy kết quả ra sao?” Đáy mắt Tần Thành nổi lên ý cười.
“Ồ, không tàn phế, vô cùng không tệ.”
“Bà Tần.” Nụ cười của Tần Thành lan tới khoé môi, mắt phượng híp lại. “Nếu thấy tôi không tệ, em đây là đang mừng cho mình sao?”
“Đương nhiên.” Tưởng Tịch nói xong, thấy sắc mặt anh thay đổi một tí liền cười tủm tỉm, thêm một câu: “Là cho anh, ông Tần!”
“Được rồi! Nụ cười của em chân thật!” Tần Thành không muốn giả bộ với cô, liền ngưng đề tài, nói: “Em trở về khi nào?”
“Ngày hôm qua.” Tưởng Tịch thu lại nụ cười: “Cảnh quay ở phim trường đã xong, ngày mai bắt đầu chuyển tới vùng núi tây nam, đoàn phim nghỉ một ngày để mọi người thu thập hành lý.”
“Cho nên chiều hôm nay em sẽ đi?”
“Đúng vậy!”
“Đại khái phải bao lâu?”
Tưởng Tịch buông tay. “Tôi không rõ lắm, có lẽ hai tháng, có lẽ ba tháng, có lẽ sẽ lâu hơn một chút.”
Dung An rất soi mói đối với toàn bộ cảnh quay, phần nhỏ cảnh quay ở phim trường đã không dễ dàng gì càng đừng nói đến tất cả mọi người không quen với vùng núi.
Nhưng cũng có thể sẽ nhanh. Dù sao mọi người đã dần dần quen thuộc với nhịp độ quay phim, mỗi chi tiết được xử lý thuận buồm xuôi gió rất nhiều.
Tóm lại, không đến khi chính thức quay xong, Dung An cũng không thể nói thời gian chuẩn xác được.
Tưởng Tịch ngây người ở trong phòng bệnh nửa giờ, nhìn thấy cách thời gian chuyến bay cất cánh không nhiều lắm, liền nói: “Tôi đi trước. Anh đi đứng bất tiện, nghỉ ngơi cho khoẻ đi! Tề Dịch đã sắp xếp người đưa tôi đi!”
Tần Thành: “…”
Sao anh có cảm giác Tưởng Tịch coi anh như người già, đi đứng bất tiện. Cô… Quên đi, ai mà không có đi đứng bất tiện.
Lời nói ngoài đề
Sơ Ảnh: Ông chủ, cậu không thể trợn mắt nói dối, tất cả chương này đều là cậu…
Tưởng Tịch phụ hoạ: Đúng vậy!
Đây là thần mã lên sân khấu, không anh tuấn một chút nào…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.