Sau câu chuyện mà Lạc Vô Song kể thì Tiêu gia cũng rơi vào trầm ngâm một lúc, có lẽ sự qua đời của Tiêu Dụ năm đó chính là vấn đề nhức nhối trong Tiêu gia. Vì ai ai cũng biết những người nam đinh ở Tiêu gia dù rằng có bệnh nhưng sẽ phát tác ở những năm cuối đời, còn Tiêu Dụ năm đó chỉ mới tám tuổi đã phát bệnh, cầm cự được năm năm thì đã qua đời... Vì vậy cho nên từ sau cái chết của Tiêu Dụ thì những đứa bé nam của Tiêu gia đều phải chuẩn bị rất nhiều kiến thức, cũng sàng lọc rất kĩ lưỡng, vì họ sẽ càng lúc bệnh tình sẽ giết bệnh nhân càng sớm.
Còn Tiêu Uẩn nhìn Lạc Vô Song một lúc, anh có thể nhìn ra được ánh mắt của cô ấy khi nghĩ đến Tiêu Dụ, đây chắc hẳn không còn là một người bạn đơn thuần nữa rồi. Nhưng mà anh lại có chút ghen tị với đứa nhỏ Tiêu Dụ này, không ngờ trên đời này vẫn còn có người nhớ đến nó, cũng là vì nó mà bắt đầu nghiên cứu những gen di truyền này, xem ra thì sự tác hợp của anh và Lạc Vô Song chắc hẳn không phải trùng hợp.
- Được rồi, hôm nay nói tới đây thôi... Đợi cuối cùng quay về Tiêu Phủ chúng ta sẽ nói rõ hơn.
Nghe vậy thì ai nấy cũng gật đầu rồi đi về phòng của mình, lúc này thì Lạc Vô Song lại đi lên giường và tìm sách đọc như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngay cả Đậu Đậu cũng giống như là theo thói quen cũ, cứ như thế mà nằm trên người của cô. Bỗng chốc lúc này Tiêu Uẩn cũng đi lên giường, nhưng thay vì làm việc như hôm qua thì anh lại nằm đó rồi gác tay trên trán, nói:
- Em nghĩ sao về Tiêu Dụ?
- Cậu ấy rất tốt, nếu có thể bình an trưởng thành thì cũng xem như là thiên tài.
- Hình như em rất thích nó nhỉ?
Lạc Vô Song không đáp, mối quan hệ của cô và Tiêu Dụ rất tốt, tốt đến mức cô sẵn sàng hi sinh bản thân vì cậu ấy, tuy nhiên những chuyện như vậy mà nói với chồng nghe thì có kì quá không nhỉ? Dù chỉ là chồng "hờ" nhưng cô cũng không muốn bị cho là loại phụ nữ lăng loàn đâu, hơn nữa... Cô nghĩ Tiêu Uẩn là người mà Tiêu Dụ muốn cô gặp gỡ, chắc hẳn anh sẽ có ích gì đó... Chỉ là cô chưa khám phá ra được thôi, thôi thì vẫn còn hạn một năm, cứ từ từ vậy.
- Vô Song, cha của em có nhắn cho tôi, nói rằng họ rất nhớ em... Nếu được thì ngày mai tôi đưa em về Lạc gia nhé?
- Sao cũng được.
Tiêu Uẩn lúc này mới đưa mắt nhìn cô, nhưng trong ánh mắt của Lạc Vô Song hoàn toàn không có chút dao động, tựa như việc đó không có chút quan hệ gì với cô cả. Nhưng anh không hiểu, vốn dĩ chuyện của Lạc Vô Song nổi tiếng đến mức giáo sư Chung Tẫn Hoa phải đứng ra tranh giành cô về khoa của mình, không chỉ vậy mà còn không ít giáo sư có tiếng hi vọng cô sẽ làm đồ đệ của họ... Vậy mà tin tức đó không lọt về Lạc gia sao? Cái này là Lạc gia hay lạc hậu vậy trời.
- Nếu em không thích thì có thể đợi sau khi từ Tiêu Phủ về rồi đi cũng được. Vô Song, dù sao em cũng là người nhà họ Tiêu, một năm, một tháng hay một ngày thì em vẫn là Thiếu phu nhân nhà họ Tiêu. Không cần miễn cưỡng.
Nói xong thì Tiêu Uẩn liền quay lưng lại với cô, lúc này thì Lạc Vô Song mới đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn anh, có lẽ sau hôn lễ thì câu nói này của Tiêu Uẩn khá dài, ít nhất là dài hơn bình thường một chút. Cô cũng chỉ cười nhạt, còn Đậu Đậu thì liền đưa cái đầu nhỏ ngước lên, sau đó còn cố ý liếm liếm gương mặt của cô, kêu một tiếng "Meow" rồi lại vui vẻ dụi dụi đầu nhỏ vào lòng cô. Hẳn là Đậu Đậu cũng cảm nhận được Tiêu Uẩn đang quan tâm mẹ mình, cho nên mới muốn cô nói gì đó đây mà... Nhưng mà... Nói gì đây?
- Cái đó... Cảm ơn anh.
Có lẽ Lạc Vô Song không nhìn thấy, nhưng ngay khi cô nói hai chữ "Cảm ơn" thì Tiêu Uẩn đã vô thức mà mở to mắt, gương mặt của anh cũng có gì đó khác lạ hơn, hai tai cũng đỏ hơn một chút. Mặc dù đó chỉ là một lời cảm ơn bình thường nhưng anh lại thấy nó rất đặc biệt, âm từ không còn nhạt nhẽo nữa, thay vào đó thì bây giờ anh mới có thể nghe rõ chất giọng của Lạc Vô Song... Giọng của cô thật sự rất hay.
Còn Lạc Vô Song không thấy anh đáp lời, còn tưởng anh ngủ rồi nên thở dài một tiếng. Nhưng đúng lúc đó thì Tiêu Uẩn lại quay người lại nhìn cô, rồi lại mỉm cười dịu dàng, nói:
- Sau này em có thể gọi tôi là Tiêu Uẩn, cũng hãy gọi họ là cha mẹ... Và em cũng không cần dùng kính ngữ với Trân Nhi đâu. Vô Song, tôi hi vọng những ngày tháng ở đây em luôn thấy thoải mái.
Lạc Vô Song liền gật đầu, sau đó thì hai người cũng có nói với nhau thêm mấy câu, rồi lại mạnh ai nấy ngủ.
Nhưng sau đêm hôm nay thì có lẽ họ đã vô thức mà nhích lại gần nhau một chút, mặc dù khoảng cách giữa họ vẫn còn rất lớn, nhưng thời gian vẫn còn dài... Hoàn toàn không uổng phí!
#Yu~