Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!

Chương 26: Không nên bị chi phối




Buổi sáng hôm sau thì Lạc Vô Song vẫn thức dậy rất sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng, hiển nhiên Tiêu Uẩn quá bận rộn nên anh không thể thức nổi nữa, cuối cùng đành phải ngủ nướng thêm một chút.
Nhưng khi anh xuống nhà thì đã thấy cô chuẩn bị xong hết rồi, mà kì lạ hơn nữa đó là Tiêu Tú Trân hôm nay còn dậy sớm hơn cả anh, chẳng phải sáng này cả Tiêu Tú Trân cũng không tiết học sao? Con nhỏ ngốc này sao đột nhiên thức sớm thế, anh thấy sợ rồi đó, hôm nay đi làm chắc phải mang theo ô mới được, anh sợ rằng hôm nay trời sẽ mưa lớn.
Lúc anh ngồi xuống bàn ăn thì lại nhìn thấy Lạc Vô Song đang cầm một tờ giấy, ngó qua một chút thì nó là đề kiểm tra thì phải, chẳng lẽ Tiêu Tú Trân làm bài không tốt nên muốn nhờ chị dâu của mình giảng bài lại… Nhưng nhìn mặt của con ngốc đó thì hình như đâu có giống là đang nhờ Lạc Vô Song giảng bài đâu nhỉ? Hai chị em nhà này lạ thật đó.
- Bốn mươi chín điểm, em thua rồi.
- Hả!!! Không thể nào!!! chị dâu của em ơi, chị có thể cho em thêm một cơ hội hay không? Dù sao em cũng đã được bốn mươi chín rồi mà, em đã cố gắng lắm rồi.
Tuy Tiêu Uẩn không biết chuyện gì xảy ra giữa hai người, nhưng cái dáng vẻ cầu xin đó của Tiêu Tú Trân thì đúng là lần đầu anh được nhìn thấy. Bình thường cô tiểu thư nhà này luôn đanh đá và bị nói là ngạo mạn, thật không ngờ sẽ có ngày Tiêu Tú Trân lại cầu xin ân huệ từ một người. Nhưng sau khi nhìn lại Lạc Vô Song thì anh cũng không còn ngạc nhiên quá, cô gái này vẫn luôn làm cho anh kinh ngạc mà.
- Nếu như làm thêm một bài kiểm tra nữa thì sẽ có hi vọng.
- Chị dâu, chị có thương em không?
- Không.
Dứt lời thì Lạc Vô Song cũng mặc kệ Tiêu Tú Trân đang đông cứng ở đó, trực tiếp ngồi xuống bàn ăn rồi dùng bữa sáng. Riêng Tiêu Uẩn thì nhịn cười gần chết, hỏi ai không hỏi lại hỏi Lạc Vô Song “có thương em không”, sai lầm, đó chắc chắn là sai lầm!
Cuối cùng thì Tiêu Tú Trân cũng chịu thua, cô ấy chấp nhận làm thêm một bài kiểm tra nữa. Vì đã hạ quyết tâm rồi nên Tiêu Tú Trân ăn rất nhanh, sau đó còn thúc giục Lạc Vô Song nhanh chóng đưa đề bài cho cô ấy, hiển nhiên Lạc Vô Song cũng rất sẵn lòng mà đưa cho.
Nhận xong đề bài thì Tiêu Tú Trân lại tiếp tục về phòng làm bài, riêng Lạc Vô Song thì lại tiếp tục ăn bữa sáng của mình. Đến lúc này Tiêu Uẩn mới nói:
- Con bé định xin xỏ gì em à?
- Cuối tháng này khoa sinh vật tổ chức một buổi du khảo đến nông trường, Tú Trân nói chưa từng xem qua đua ngựa nên muốn đến đó chơi.
- Em không muốn đi?
Lạc Vô Song liền gật đầu, nói chung thì buổi du khảo sẽ rất phiền phức, họ không chỉ nói về những thứ xung quanh ta mà còn tổ chức các trò chơi vận động nữa, cô ghét nhất chính là mấy trò chơi ở đó. Hơn nữa, cô nghe nói rằng lần này lớp thanh nhạc của Lạc Như Song cũng tổ chức buổi đi chơi dã ngoại ở nông trường đó, cô lại càng không muốn đi.
Nhưng nhìn Tiêu Tú Trân phấn khích như thế thì cũng có vài phần mềm lòng rồi, thật ra bài kiểm tra của Tiêu Tú Trân chỉ mới có ba mươi ba điểm thôi, nhưng cô đã nói thành bốn mươi chín, hi vọng nó sẽ giúp cô ấy có động lực hơn.
Tiêu Uẩn nhìn cô, sau đó lại cười nhẹ, anh nói:
- Nông trường đó chắc là náo nhiệt lắm nhỉ? Hình như năm trước trường của em cũng có đi một lần rồi, nhưng năm đó Trân Nhi bị bệnh nên không đi được.
- Đúng rồi, năm trước còn có cãi nhau, có đánh nhau nữa. Đứng từ xa nhìn vào cũng thú vị lắm.
Khóe môi của Tiêu Uẩn co giật một chút, vậy là thú vị dữ chưa?
Ăn sáng xong thì Tiêu Uẩn cũng chuẩn bị để đi làm, nhưng trước khi anh đi làm Lạc Vô Song đã kéo anh lại, sau đó nói:
- Vậy anh có muốn Tú Trân đi không?
- Tùy em thôi, nếu em muốn đi thì cứ đi… Còn Trân Nhi ấy hả, cho dù anh không cho phép thì nó cũng sẽ đi thôi. Chắc là ở nhà này ngoại trừ ông nội ra thì nó nghe lời em nhất đó, Vô Song… Trân Nhi sau này trông cậy vào em.
Lạc Vô Song cũng chỉ gật đầu, cô đã hứa với Phùng Dĩ Nguyên và giáo sư Chung Tẫn Hoa rồi, cô sẽ dạy dỗ Tiêu Tú Trân thật tốt, ít nhất là kéo thành tích của cô ấy lên cao hơn bây giờ một chút, hoặc tốt nhất là đừng để vướng tay vướng chân cô. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tiêu Tú Trân này được cha mẹ nuông chiều từ bé, đáng lý ra sẽ không cần phải nghĩ nhiều cho tương lai, hơn nữa cô cũng chỉ có thể ở đây một năm, sau đó sẽ ly hôn với Tiêu Uẩn… Vậy lý do gì mà cô ấy lại nghe lời cô như vậy?
Cô gái này, lạ thật đó…
Cả Tiêu gia cũng lạ nữa. Ban đầu đã nói rõ là chỉ ở bên nhau một năm, cũng có thể xem là lợi dụng qua lại, nhưng nhìn dáng vẻ họ đối xử với cô và Đậu Đậu thì dường như họ cũng đặt rất nhiều tình cảm đó… Nếu như, nếu như sau một năm cô và Tiêu Uẩn ly hôn, thì liệu cô có buồn không nhỉ?
Bất chợt Lạc Vô Song lại giật mình, bây giờ cô đang nghĩ cái quái gì vậy chứ. Sớm muộn gì cô cùng Tiêu Uẩn cũng phải ly hôn rồi, còn buồn hay không thì cũng chẳng thay đổi được gì, thay vì cứ nghĩ linh tinh thì chắc cô nên tập trung vào việc nghiên cứu sẽ hay hơn!
Đúng, nên như vậy, cô nên tập trung vào nghiên cứu! Nghiên cứu! Nghiên cứu!
Cái gì quan trọng phải nói ba lần.
#Yu~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.