Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!

Chương 3: Là tôi "lỡ" dạy em chồng




Lúc Lạc Vô Song lên lớp thì cũng có nhìn thấy vài người quen mắt, hình như ngày diễn ra hôn lễ cô cũng có nhìn thấy họ đến chỗ của Tiêu Uẩn để nói chuyện. Chắc có lẽ là bạn của Tiêu Tú Trân thì phải, vừa nghĩ đến Tào Tháo thì Tào Tháo tới liền, ngay lập tức Tiêu Tú Trân ở bên ngoài liền chạy vào thật nhanh, còn vui vẻ ngồi ở bên chân cô cười nói:
- Chị dâu, chị là mẹ em, chị có thể cứu em lần này được không?
Đừng nói là Lạc Vô Song ngạc nhiên, đến cả những người có mặt ở đây cũng giật mình. Vì họ biết rằng gia cảnh của Tiêu Tú Trân không phải là dạng tầm thường, mà nói đúng hơn là khủng của khủng, bây giờ một tiểu thư thiên kim danh giá như cô ấy lại ở đây năn nỉ thì đúng là rất kì quái, cho dù Lạc Vô Song là thủ khoa đi nữa thì chuyện này cũng có chút không hợp lý lắm.
- Có chuyện gì sao?
- Chị dâu, cái tên giáo sư Phùng đó là ức hiếp người quá đáng. Lúc sáng rõ ràng là kiến thức chị dạy em, em cũng chỉ dựa theo nó rồi làm phác đồ, vậy mà thầy ấy nói em là không trung thực, còn mắng em là ỷ thế hiếp người, chị dâu... Chị phải làm rõ cho em.
Lạc Vô Song nghe vậy cũng chỉ có chút nhíu mày, rồi nói Tiêu Tú Trân về lớp trước đi, đợi chút nữa nghỉ giải lao cô sẽ tìm giáo sư hỏi lại. Nghe đến đây thì Tiêu Tú Trân vô cùng vui sướng mà gật đầu như điên, còn nói chút nữa cô ấy sẽ đến tìm cô. Sau khi tiễn được tiểu thư Tiêu gia đi thì Lạc Vô Song chỉ biết thở dài, cô gái này mới hôm qua còn ở trước mặt cô nói xấu về cô, không chỉ vậy mà dường như còn rất thân thiết với Lạc Như Song, nhưng sao chỉ qua có một đêm lại như là biến thành fan não tàn của cô vậy. Quả là khó hiểu mà, thôi thì chuyện của Tiêu gia, cô vẫn nên gọi người Tiêu gia xử lý thì sẽ thỏa đáng hơn.
Nghĩ là làm, Lạc Vô Song liền cầm điện thoại lên, nhưng rồi lại chợt dừng lại, ngại quá... Cô không có số của chồng mình! Thôi thì đành ra mặt một chút vậy... Đúng là xui xẻo mới va phải gia đình này.
Đến giờ nghỉ giải lao thì Lạc Vô Song cũng nhanh chóng đi tìm giáo sư Phùng Dĩ Nguyên để giải quyết vấn đề, khi nhìn thấy cô đến tìm thì Phùng Dĩ Nguyên cũng có chút kinh ngạc, ngay sau đó liền kéo tay của Lạc Vô Song đi vào trong phòng thí nghiệm, còn cười nói vui vẻ:
- Đàn chị, sao chị lại đến đây?
- Đừng gọi đàn chị, tôi cũng không phải giáo sư gì.
- Như vậy không được, giáo sư Chung Tẫn Hoa là thầy của em, mà ông ấy còn gọi chị là tiểu sư phụ, em là hậu bối, gọi một tiếng đàn chị cũng không quá đáng.
Thôi thì Lạc Vô Song cũng không muốn đôi co với mấy người này làm gì, cô chỉ trực tiếp lấy bài kiểm tra của Tiêu Tú Trân ra rồi đưa cho anh ta, lúc nhận bài thì Phùng Dĩ Nguyên cũng nhận ra đây là sinh viên mà anh ta đã phê bình lúc nãy chứ đâu, nhưng tại sao bài này lại ở trong tay của tiểu sư phụ này vậy?
- Đàn chị? Bài này có gì sao ạ?
- Câu này tôi phải hỏi anh mới đúng, bài làm cho cô bạn này sai sao?
- Không có không có, nhưng cách giải bài của bạn học Tiêu này là theo lớp tích phân di truyền học. Đàn chị à, lớp của cô gái này chỉ là lớp ba, nếu không quay bài thì làm sao lấy được cách giải của lớp một được.
Phùng Dĩ Nguyên vừa dứt lời thì cũng chỉ nhận được ánh mắt yêu thương từ vị trí của Lạc Vô Song, lẽ nào anh ta nói gì sai rồi hả? Một lúc sau, Lạc Vô Song liền nói:
- Thật ngại quá, buổi sáng này có rảnh rỗi, nên có dạy cho em chồng một khóa của lớp một. Vậy là tôi sai rồi. Xin lỗi giáo sư Phùng.
Khoan đã, từ từ, anh ta vừa nghe cái gì vậy? Lão bản của anh ta vậy mà có em chồng? Tức là đã kết hôn rồi... Khoan, từ từ đã, đợi anh ta tiêu hóa xong đã.
Ngay lúc này thì Lạc Vô Song liền nói:
- Giáo sư Phùng nếu không có việc gì thì tôi đi trước. Chuyện này xem như là tôi sai, xin giáo sư cho cô ấy một cơ hội làm lại bài kiểm tra.
- Không không không, đàn chị, chị nói gì vậy. Là em sai rồi, em không biết Tiêu Tú Trân là em chồng của chị, hơn nữa điểm kiểm tra của cô ấy từ trước đến nay đều chỉ ở mức trung bình, đột nhiên lại biết làm bài theo lớp một nên không khỏi bị nghi ngờ. Nhưng nếu là chị dạy thì em chắc chắn đây là hiểu lầm, em sẽ nói chuyện lại với em ấy, chị đừng lo nha.
Mặc dù Lạc Vô Song không nói gì nhưng Phùng Dĩ Nguyên cũng đã âm thầm hiểu, lão bản này là trung tâm của vũ trụ, không chỉ mất bao nhiêu công sức để giáo sư Chung Tẫn Hoa mời về, mà cô ấy còn là một trong số các giáo sư trẻ tuổi nổi tiếng nhất hiện tại, với tên gọi là Ellie. Nếu như để giáo sư Chung biết cậu ta khiến cho Lạc Vô Song tức giận thì chắc sẽ chém cậu ta thành tám khúc mất thôi.
Còn về phía của Lạc Vô Song thì cũng rất bình thản mà quay trở về lớp, ngay khi vào lớp thì cô đã nhìn thấy Tiêu Tú Trân đang ngồi chờ mình rồi, cô vừa ngồi xuống thì Tiêu Tú Trân liền nói:
- Chị dâu, thế nào rồi ạ?
- Ngày mai đưa bài học của lớp cô cho tôi. Tôi sẽ dựa vào đó giảng lại cho cô.
- Chị dâu, như vậy có phiền chị không? Hay là em nói với anh hai, bảo anh ấy chuyển lớp cho em sang học với chị nha?
Nhưng Lạc Vô Song chỉ nhìn Tiêu Tú Trân một cái, rồi lãnh đạm nói:
- Với học lực hiện tại của tiểu thư thì tốt nghiệp được đã là xa vời rời. Tôi khuyên thật, cô nên tìm ngành mà cô thích, đừng lãng phí vào khoa sinh vật, cô không thích hợp.
#Yu~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.