Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!

Chương 85: Là giáo sư không tinh ý




Hơn một tháng, không ngờ Lạc Vô Song đã ở học viện Zina được hơn một tháng nhưng nhóm của cô vẫn chưa có kết luận chính xác về thuốc giải. Khi này thì đột nhiên Đồng Vĩnh Thụy lại ngỏ ý muốn giúp đỡ, vì gia đình của cậu ta hành nghề thuốc đông y, nên chắc sẽ giúp ích được phần nào.
Lúc đầu thi Bạc Vi không mấy tin tưởng, nhưng Lạc Vô Song đã đồng ý nên rồi cô ấy vẫn chấp nhận, khi này thì Đồng Vĩnh Thụy đã nhìn qua một lượt các bài báo cáo về thuốc giải, đa số kết quả đều cho về tám mươi phần trăm, còn hai mươi còn lại vẫn là ẩn số.
Trong khi mọi người đều mệt mỏi từ tinh thần lẫn thể xác thì Đồng Vĩnh Thụy lại nói:
- Có khi nào nó cần thuốc dẫn không?
Đột nhiên nghe đến đây thì Kình Phát giống như khai sáng được một cái gì đó, theo như nghiên cứu của họ thì họ đã dùng đến một loại côn trùng, được gọi là “sâu ban miêu”, mà con sâu này được dùng cho điều trị gan nhưng chính bản thân nó lại mang độc tính, vì thế họ cần phải thêm thuốc dẫn ví dụ như đậu xanh.
Cuối cùng khi họ cho thêm đậu xanh vào thì hiệu quả của thí nghiệm đã đạt ở mức “một trăm phần trăm”, xem như là đã thu được kết quả tốt. Nhưng mối e ngại bây giờ lại là những người đã trúng độc lâu năm như Tiêu Mộc Lân hay Tiêu Thái Cẩn, nếu như họ không dùng được loại thuốc này, hay thậm chí là có tác dụng phụ thì sao đây?
Đến đây thì Kình Phát liền nhìn Lạc Vô Song, nói:
- Vô Song, trước tiên ta và con sẽ ép chất độc bằng kim châm. Sau khi dồn nén nó vào một vị trí nhất định thì sẽ tập trung vào chất độc cho nó tiêu biến. Còn những người trẻ ở Tiêu gia thì chỉ cần dùng thuốc kiên trì là được.
- Con biết rồi, con sẽ báo với Tiêu Uẩn tập hợp Tiêu gia lại ở Tiêu phủ.
Nghe Lạc Vô Song nói mà Kình Phát liền nghệch mặt ra, ủa alo? Ý của ông ấy đâu phải vậy… Ý là… Ý là ông ấy muốn nghỉ ngơi á! Là nghỉ ngơi vài ngày rồi đi không được hả? Cái gì mà gấp gáp vậy chứ.
Cuối cùng thì Kình Phát phải đưa mắt cầu cứu Bạc Vi, nhưng con nhỏ đó hoàn toàn nghe theo lời của Lạc Vô Song, không chỉ vậy mà còn vui vẻ khoác tay của cô, nói:
- Phải rồi Song Song, sau khi về Đế Đô thì em đưa chị đi chơi nha? Cũng lâu rồi chị không đến Đế Đô, phải rồi… Còn phải đi gặp người sư phụ kia của em nữa chứ, chị muốn cưỡi ngựa ở chỗ ông ấy.
- Được, hôm đó em sẽ cho chị xem Celine của em.
- Được đó, chị chỉ xem Celine qua ảnh thôi, chị rất muốn sờ sờ nó thử xem cảm giác thế nào. Mà phải công nhận là người cha nuôi kia của em chịu chi thật đó, một con Hãn Huyết Bảo Mã mà ông ấy còn tặng của hiếm cho em, đổi lại nếu là tặng chị chắc chị sẽ đem nó đi bán lấy tiền.
Lạc Vô Song chỉ biết cười trừ, thật ra thì Celine là món quà đầu tiên mà Vũ Thư Kiếm - Cha của Vũ Hàn đã tặng cho cô, lúc đó cô còn chưa biết cưỡi ngựa là gì, nhưng ông ấy nói lâu lâu mới gặp được con ngựa xinh đẹp như thế, nên phải nhanh chóng mua về tặng con gái nuôi.
Và con gái nuôi chính là cô đây.
Có lẽ đây chính là cái gọi “ánh mắt nhìn đời” của người lớn, lúc đầu thì Vũ Thư Kiếm muốn cô làm con dâu, nhưng chắc ông ấy quan sát thấy cô và con trai mình không thể, nên rất nhanh đã chuyển thành “con gái nuôi”, cơ mà nói sao thì cô cũng sớm xem ông ấy là cha rồi. Cô còn định Tết này sẽ đưa Tiêu Uẩn đến gặp ông ấy nữa cơ mà. Nhưng chắc ông ấy sẽ không nghĩ tới đâu, quanh đi quẩn lại thì cô và Vũ Hàn vẫn là người nhà, vì sao à? Vì Vũ Hàn bây giờ là bạn trai của Tiêu Tú Trân đó, còn Tiêu Tú Trân lại là em gái Tiêu Uẩn, mà Tiêu Uẩn là chồng của cô.
Quanh đi quẩn lại thì Lạc Vô Song vẫn là “chị” của Vũ Hàn. Không làm “chị gái - em trai” thì làm “chị dâu - em rể” cũng được mà.
Sau đó thì họ cũng nhanh chóng bắt tay chế ra nhiều lọ thuốc giải để quay về Đế Đô, và buổi tối hôm nay chính là ngày cuối cùng Lạc Vô Song ở lại học viện.
Đương nhiên Hàng Thái Phi và Trịnh Hiếu Nghĩa rất muốn tổ chức một bữa tiệc, nhưng Lạc Vô Song lại từ chối và cô chỉ muốn tổ chức một bữa ăn uống nhỏ thôi, miễn sao ăn với nhau là vui rồi.
Khi này Trịnh Hiếu Nghĩa còn đang mè nheo với cô, gương mặt của cậu ta liền mếu máo, nói:
- Lạc papa, người đi về thật sao? Hay là ở lại chơi với con thêm hai tuần nữa đi, có gì mà gấp chứ.
- Phải đó Song Song, lâu ngày em mới về Học viện mà, đi sớm như vậy thì những học viên khác sẽ khóc thét mất.
Nhưng cho dù hai người họ nói gì thì Lạc Vô Song vẫn quyết định là sẽ về Đế Đô, so với việc chơi bời thì cô muốn nhanh chóng trị bệnh cho Tiêu gia hơn. Tuy nhiên thì Lạc Vô Song vẫn nhẹ nhàng xoa đầu của Trịnh Hiếu Nghĩa, nói:
- Được rồi, đến khi mùa xuân thì cậu cũng về Đế Đô với anh họ đi. Lúc đó tôi sẽ giúp hai người công khai với gia đình, dù sao tình yêu cũng phải cho người lớn biết chứ.
Trịnh Hiếu Nghĩa và Hàng Thái Phi nhìn nhau, nhưng người ngạc nhiên không chỉ có Đồng Vĩnh Thụy và đến cả Bạc Vi cũng há hốc, còn ngơ ngác nói:
- Cái gì? Hai tên này yêu nhau á? Khi nào vậy? Sao tôi không biết?
- Ngoại trừ văn kiện thì chị còn biết gì nữa. Hai người này yêu nhau từ năm nhất rồi.
Bạc Vi nhìn sang Hàng Thái Phi để chờ sự khẳng định, nhưng anh lại lắc đầu, còn đưa tay lên lắc lắc nói:
- Nói sai rồi, là từ khi bắt đầu học xong cao trung nhé.
- Đúng đúng đúng, là sau khi thi tốt nghiệp xong. Được chưa?
Hàng Thái Phi liền thỏa mãn gật đầu, nhưng thật không ngờ đó… Vậy chính ra thì cả hai đã yêu nhau hơn sáu năm rồi á? Thật hay đùa vậy… Hai người này yêu nhau lâu vậy mà Bạc Vi là giáo sư hướng dẫn mà còn không biết gì luôn.
- Hai cậu giấu kĩ thật đó.
Nghe đến đây thì Trịnh Hiếu Nghĩa liền cười điên, cậu ấy còn chống tay lên bàn, nháy mắt với Bạc Vi rồi tinh nghịch nói:
- Giáo sư à, bọn em không có giấu giáo sư. Là do giáo sư thiếu tinh ý thôi.
Gương mặt của Bạc Vi bị xịt keo cứng ngắc. Nhưng Hàng Thái Phi lại đưa tay xoa đầu của Trịnh Hiếu Nghĩa, nói:
- Nào, bé ngoan, không trêu giáo sư.
#Yu~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.