Trong căn phòng khách sạn có đầy hoa dưới sàn thì khung cảnh trên giường còn rực rỡ hơn, hiện tại Lạc Vô Song đang bị Tiêu Uẩn rong ruổi trên cơ thể đến mức hơi thở vô cùng gấp gáp.
Hạ bộ cố ý luân động khiến cho cô phải kêu rên đầy ủy mị, sau đó anh còn nhẹ nhàng hôm lấy cơ thể của cô, từ từ hít lấy mùi hương ngọt ngào mà Lạc Vô Song đang tỏa ra, hương vị kích thích này còn làm cho anh thấy hưng phấn hơn rất nhiều.
Đến lúc này thì Tiêu Uẩn lại cảm thấy nơi vách thịt non mềm kia đã bắt đầu co rút khiến anh phải nhăn mày, nhưng lúc này anh lại nhỏ giọng nói:
- Bà xã, em cắn chặt như vậy thì sẽ đau đó. Thả lỏng ra nào.
- Không… Không thể nữa! Tiêu Uẩn khốn kiếp… Anh biết… Anh biết bản thân làm bao lâu rồi chưa? Eo của em sắp gãy làm đôi rồi này!
- Vậy sao?
Bỏ lại hai chữ “vậy sao” rồi Tiêu Uẩn lại tiếp tục công việc cày cuốc của mình, mỗi cái chạm của anh đều làm cho Lạc Vô Song cảm thấy bản thân sắp điên rồi, đầu óc cũng trống rỗng rồi, bây giờ cô chỉ biết thuận theo ý của anh thôi chứ biết sao giờ.
Đến một thì Tiêu Uẩn lại gia tăng tốc độ, điều này báo rằng anh sắp đạt đến giới hạn, nhưng tên xấu xa nào đó lại bế cô ngồi lên nơi hạ bộ đang luân động, làm nó càng đi sâu vào bên trong hơn, khi này anh cũng không rảnh rỗi mà hôn lấy cánh môi của cô, đến khi cô thấy kích thích của bản thân sắp điên rồi thì anh mới ghìm chặt lấy cô, sau đó thỏa mãn đưa hết mầm mống vào bên trong cô.
Lạc Vô Song bây giờ tay chân không còn chút sức lực nào, toàn thân đều dựa hết vào người anh. Nhưng Tiêu Uẩn xấu xa lại nhẹ nhàng di chuyển mấy cái, mỗi lần như vậy thì cô đều kêu lên, rồi lại lườm anh một cái, nói:
- Anh định làm đến khi nào hả?
- Để anh tính xem, trung bình một tuần chúng ta sẽ làm bốn lần, vậy là em đã đi được một tháng, tức là em nợ anh mười sáu lần. Hiện tại anh sẽ không lấy trong một ngày đâu. Bà xã đừng lo.
Nói xong tên hỗn đản đó còn hôn lên gương mặt của cô một cái, gương mặt của Lạc Vô Song thay đổi màu sắc liên tục, cái tên điên này thật sự sẽ làm chết cô như mấy bộ tiểu thuyết tổng tài hay viết sao?
Lúc đó Lạc Vô Song còn tưởng Tiêu Uẩn nói đùa, nhưng không, cả đêm hôm đó anh thật sự đã luôn rong ruổi trên cơ thể của cô, đến mức cô quá mệt và chỉ nằm yên ở đó mà thôi. Dù rằng anh vẫn chưa đủ thỏa mãn nhưng Tiêu Uẩn vẫn phải nhịn xuống và đưa cô đi tắm.
Lúc này trời cũng đã tối rồi, thôi thì đành hẹn Đậu Đậu ngày mai vậy, hôm nay cô phải dành một ngày cho anh, còn thằng con đó thì xếp hàng đi.
Bây giờ Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn đang ngâm bồn cùng nhau, anh thì ôm lấy cô, còn Lạc Vô Song thì quá mệt phải tựa người vào lòng anh. Cô còn nói:
- Tiêu Uẩn, em bắt đầu thấy hối hận rồi.
Tiêu Uẩn cũng chỉ bật cười rồi dùng hai tay ôm lấy cô, còn nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô, nói:
- Em thấy có muộn màng quá không? Dù bây giờ em có hối hận thì cũng quá muộn rồi bà xã, dù chúng ta kết hôn có hợp đồng nhưng giấy chứng nhận là thật.
Dừng một chút thì Lạc Vô Song lại mở to mắt, phải rồi ha, sao cô lại quên mất việc này vậy chứ? Lúc đầu khi kí vào giấy kết hôn là cô thấy sai sai rồi, bây giờ cô mới biết là nó sai ở đâu.
Có vẻ như Tiêu Uẩn cũng phát hiện vợ mình lại có thêm một mặt thú vị, cô bình thường rất thông minh, nhưng hình như khi nói đến tình yêu hay hôn nhân thì cô cũng mờ mịt như gà mờ vậy. Xem ra sau này anh vẫn có thể dựa vào đó mà tìm thêm những biểu cảm của cô cho mà xem.
- Vợ à, từ khi biết em là thiên tài thì anh đã có ý định nhốt em lại rồi. Cả đời em cũng đừng nghĩ đến chuyện ly hôn với anh.
- Anh không nhắc em cũng quên mất, phải ha… Nếu tính đúng thì chỉ còn có khoảng nửa năm nữa thôi là đến thời điểm chúng ta ly hôn rồi.
- Đừng mơ nữa vợ à, anh sẽ không buông tay em đâu. Cho dù em có là thiên tài thì cũng không thắng được pháp luật.
- Anh chắc chưa?
Một câu ba chữ đầy đơn giản của Lạc Vô Song đã làm cho Tiêu Uẩn hơi khựng lại, cái câu đó là có ý gì? Chẳng lẽ Lạc Vô Song còn có quen ai làm luật sư hay quen biết với nhóm người chuyên làm thân phận giả sao? Nhưng mà… Giấy chứng nhận kết hôn chắc là không giả được đâu nhỉ?
Còn Lạc Vô Song thấy anh đột nhiên im lặng liền cười lớn, sau đó cô còn nhìn anh một lúc, lại cười vui vẻ nói:
- Hóa ra Tiêu tổng cũng biết sợ sao? Em còn tưởng anh không sợ trời, không sợ đất chứ.
- Anh sợ em bỏ trốn thôi. Vì với thiên tài như em thì việc truy thê của anh chắc sẽ vất vả lắm, vợ à, đừng ôm con anh rồi bỏ trốn là được.
Lạc Vô Song bĩu môi, cô cũng không rảnh đến mức ôm con của anh rồi bỏ trốn đâu, hơn nữa bây giờ tài sản trong tay của cô nhiều như vậy, cô còn sợ gì nữa sao? Có đi thì cũng là Lạc Vô Song đá Tiêu Uẩn ra khỏi nhà!
#Yu~