Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1559: Giấu thật kín




Tiêu Mạc Tranh gật gật đầu nhưng không vội mở miệng mà nói với một đám con cháu nhà họ Tiêu ở phía sau:
- Các ngươi đi ra ngoài đi, Dương Húc ở lại, ngoài ra, trong phạm vi 100m kể từ đại sảnh không được có người không phận sự!
Rất nhanh, ngoài Tiêu Dương Húc ra, những người khác đều cách xa đại sảnh.
Sau khi xác nhận xung quanh đã yên tĩnh, chỉ còn những người trong đại sảnh, Tiêu Mạc Tranh mới ngang nhiên sải bước đến trước mặt cha và anh trai, cười nói:
- Cha, không, phải là bác mới đúng... chuyện đến nước này còn phải giả vờ nữa sao... Ông không phải là cha đẻ của tôi!
Đùng đoàng!
Giống như một tiếng sấm nổ ầm trong đầu không ít người đang có mặt.
Quả thật không thể tin được những gì vừa nghe thấy!
Nếu không phải những người không có phận sự đã lùi ra khỏi xung quanh đại sảnh nghị sự thì chỉ e câu nói này đủ để làm chấn động toàn bộ nhà họ Tiêu, thậm chí toàn bộ Huyễn cảnh!
Tiêu Mạnh Vu sắc mặt xanh mét, còn Tiêu Mạnh Hối và năm vị thái thượng trưởng lão đều đầy khiếp sợ nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
- Đại ca... Anh không ngờ đến đúng không, anh tưởng em không biết, năm đó đứa con trai thứ hai mà Nguyệt Tâm sinh ra không phải con anh! Mạc Tranh rõ ràng là con của em!
Tiêu Mạnh Nhạc trầm giọng gầm thét, mang theo lửa giận đã cất giấu mấy chục năm.
Thu Nguyệt Tâm, cũng chính là mẹ đẻ của Tiêu Mạc Hối và Tiêu Mạc Tranh, theo hiểu biết của đa số người nhà họ Tiêu thì Thu Nguyệt Tâm sau khi sinh Tiêu Mạc Tranh không lâu đã qua đời vì tẩu hỏa nhập ma trong một lần tu luyện mà vỡ nát kinh mạch.
- Cha, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tiêu Mạc Hối kinh sợ hỏi.
- Đúng vậy, Mạnh Vu, đầu đuôi chuyện này là thế nào vậy.
Có một vị thái thượng trưởng lão Nghịch Thủy trung kì mở miệng hỏi.
Những người có mặt ở đây đều không phải người ngu, nhìn sắc mặt Tiêu Mạnh Vu là biết hơn nửa phần không phải là giả.
Tiêu Mạnh Nhạc thấy Tiêu Mạnh Vu không mở miệng, cười lạnh nói:
- Chư vị, hãy để tôi nói cho các vị biết chân tướng năm đó... Năm đó, lúc đầu Nguyệt Tâm và tôi tâm đầu ý hợp nhưng Tiêu Mạnh Vu lại chặn ngang một bước, dựa vào thân phận người thừa kế số một cho chức gia chủ mà cướp Nguyệt Tâm khỏi tay tôi.
- Mặc dù Nguyệt Tâm gả cho anh ta nhưng chưa từng thích anh ta thật lòng, sau khi sinh hạ Mạc Hối liền buồn bực không vui...
- Tôi cũng không sợ mọi người coi thường mình, chúng tôi nhân lúc Tiêu Mạnh Vu bế quan tấn công Quỳ Thủy kì cuối mà gặp mặt nhau, lúc đó, Nguyệt Tâm đã mang bầu Mạc Tranh, chỉ là lúc đầu tôi không biết, vì áy náy nên Nguyệt Tâm không nói chuyện này với tôi...
- Đợi nửa tháng sau Tiêu Mạnh Vu xuất quan thì phát hiện Nguyệt Tâm đang mang bầu, vốn muốn trực tiếp đánh chết Nguyệt Tâm và đứa con trong bụng nhưng Nguyệt Tâm thề với anh ta sẽ không để ai biết đứa con này không phải của anh ta, hơn nữa không dễ để mang thai đứa trẻ nên không ngừng cầu xin anh ta...
- Cuối cùng, anh trai tốt của tôi đã để Nguyệt Tâm thề độc phải giữ mồm giữ miệng và giam lỏng Nguyệt Tâm ở trong gia tộc đến tận khi Mạc Tranh được sinh ra để mọi người tưởng là con của anh ta.
- Người tính không bằng trời tính, Nguyệt Tâm sớm đã nhìn thấu tâm địa độc ác của anh ta nên sau khi sinh hạ đứa trẻ không lâu liền biết Tiêu Mạnh Vu sẽ tìm cơ hội giết chết cô, bởi vì như vậy thì vĩnh viễn sẽ không có ai biết Mạc Tranh là con của tôi chứ không phải của anh ta!
- Nguyệt Tâm vụng trộm viết một phong thư ghi lại rõ ràng nguyên nhân hậu quả của sự việc và giao cho tỳ nữ mà cô tín nhiệm nhất, nói với tỳ nữ kia nếu như trong mấy năm mà cô bất ngờ mất mạng thì cho dù là vì nguyên nhân gì cũng đưa phong thư cho tôi...
- Quả nhiên không đến một năm Nguyệt Tâm liền “tẩu hỏa nhập ma”, ngọc nát hương tan... Hừ, thật là một người chồng tốt, một gia chủ tốt mà...
Nghe đến đó mọi người không kiềm nổi mà hít khí lạnh, không ngờ lại có một quá khứ như vậy.
Tiêu Mạc Hối há miệng, định nhìn thấy câu nói đó không phải là sự thật trên mặt cha, cho dù ông không thích Tiêu Mạc Tranh nhưng cũng không ngờ Tiêu Mạc Tranh không phải em ruột của mình, cũng không ngờ mẹ và chú hai lại có quan hệ, lại còn... bị cha giết chết!
Lúc này sắc mặt Tiêu Mạnh Vu dữ tợn vô cùng, trong mắt đầy tơ máu:
- Chết tiệt... Con tiện nhân kia... lại dám chơi tao!
- Cha!
Tiêu Mạc Hối lảo đảo lùi về phía sau một bước, suýt nữa đặt mông ngã xuống đất.
Thấy dáng vẻ nổi giận của Tiêu Mạnh Vu, mấy vị thái thượng trưởng lão cũng hoàn toàn tin.
Trên thực tế, Tiêu Mạnh Vu không thừa nhận cũng vô ích, Tiêu Mạnh Nhạc hiển nhiên có chuẩn bị mà tới, chỉ cần lấy lá thư đó ra, xác nhận bút tích là tất cả rõ ràng.
Tiêu Mạnh Nhạc âm trầm nói:
- Đại ca, anh biết không... Vốn dĩ trong lòng em vẫn còn một chút tình cảm anh em với anh, còn một chút tín nhiệm, không hoàn toàn tin lời Nguyệt Tâm nói...
- Nhưng Mạc Hối và Mạc Tranh từ nhỏ đến lớn, anh quả thực quá thiên vị Mạc Hối, để Mạc Hối chủ trì đại cục, nuôi dưỡng như một người kế thừa, còn Mạc Tranh lại bị anh sai này sai nọ, dẫn dắt một đám tu sĩ bôn ba quản lý ruộng thuốc.
- Anh căn bản không định cho Mạc Tranh có cơ hội tu luyện hẳn hoi, cũng không định để hai anh em chúng cạnh tranh, bởi vì anh biết chỉ có Mạc Hối mới là con trai anh! Thậm chí con của Mạc Tranh cũng chẳng quan trọng gì hết!
- Đến tận khi nhìn thấy rõ tất cả, tôi mới tin rằng những gì Nguyệt Tâm viết đều là sự thật... Cho dù là vì sự ổn định của gia tộc, tôi không tranh giành nhiều với anh, nhưng vì con trai tôi, vì cháu chắt tôi, tôi tuyệt đối không thể nằm nhìn nhà họ Tiêu tiếp tục nằm trong tay anh!
- Ha ha ha ha!
Tiêu Mạnh Vu cười hô hố, dáng vẻ miệt thị nói:
- Cho dù đây là sự thật thì sao? Là cái con tiện nhân Nguyệt Tâm kia có lỗi với ta trước, có lỗi với cha con ta, cô ta không xứng đáng làm chủ mẫu nhà họ Tiêu!
- Huống chi, ngươi và chị dâu của ngươi thông gian, chẳng lẽ lại là chuyện quang minh chính đại! Ngươi và ta chẳng qua là chó chê mèo lắm lông, quả thực ta làm không ít chuyện ti tiện nhưng ngươi cũng dơ bẩn không kém!
Thốt ra lời này, mấy vị thái thượng trưởng lão, cũng đều lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Quả thật, mặc dù Tiêu Mạnh Vu sai nhưng Tiêu Mạnh Nhạc cũng chẳng tốt đến đâu.
Tiêu Mạnh Nhạc lại tràn đầy tự tin nói:
- Tôi còn lý do kế tiếp...
Nói xong, Tiêu Mạnh Nhạc đẩy người từ trước đến giờ đứng yên lặng ở đó là Tiêu Dương Húc ra trước mặt mọi người.
- Các vị thái thượng trưởng lão, hãy nhìn người này, anh ta tên là Tiêu Dương Húc, nhỏ hơn năm tuổi so với người đã chết là Tiêu Thu Phong, tu vi Quỳ Thủy sơ kì, một tay Thiên Tuyết tích mây, kiếm pháp xuất thần nhập hóa. Các vị trưởng lão thấy thế nào?
Mấy vị thái thượng trưởng lão nhìn nhau mấy cái, một người trong đó tán thưởng nói:
- Tuổi còn trẻ mà có được tu vi này cũng không dễ, quả thực là nhân tài hiếm gặp.
Tiêu Mạc Tranh lúc này tự hào nói:
- Thân phận thật sự của Dương Húc thực ra là con trai ruột của tôi!
- Cái gì!
Lần này, lại khiến mọi người ở đây quá sợ hãi.
Từ trước đến nay, Tiêu Dương Húc đều làm con trai của đứa con thứ ba nhà lão nhị, sao đột nhiên lại thành con trai của Tiêu Mạc Tranh rồi?
Tiêu Mạnh Nhạc thấy mọi người nghi ngờ liền giải thích một chút.
Hóa ra sau khi Tiêu Mạnh Nhạc và Tiêu Mạc Tranh âm thầm nhận nhau, mặc dù nhìn ngoài không có quan hệ bao nhiêu nhưng Tiêu Mạc Tranh cũng thường xuyên nhân lúc đi ra ngoài bôn ba mà gặp gỡ cả nhà Tiêu Mạnh Nhạc.
Trong khoảng thời gian đó, Tiêu Mạc Tranh và một nghĩa nữ của Tiêu Mạnh Nhạc lâu ngày sinh tình, sinh hạ Tiêu Dương Húc, đó cũng là chuyện trước khi Tiêu Mạc Tranh và Từ Á Nam thành hôn.
Tiêu Dương Húc vừa sinh ra liền được phát hiện là căn cốt rất tốt, sau đó, kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, phát hiện tư chất thông minh, sức hiểu biết rất cao nên được Tiêu Mạnh Nhạc trọng điểm bồi dưỡng và tạo ra một thân phận mới.
Nếu như Dương Thần có mặt thì sẽ càng hiểu hơn tại sao lúc đầu lại muốn hắn - người giả mạo Tiêu Du Phong lúc đó so kiếm với Tiêu Dương Húc, hiển nhiên, chuyện đó có ý nghĩa không tầm thường...
Chuyện cho tới bây giờ, đã không cần che giấu, bởi vì thiên thời địa lợi nhân hoà, vừa vặn Tiêu Thu Phong chết rồi, Tiêu Gia lại gặp tình trạng nguy cấp.
Tiêu Mạnh Nhạc biết, lúc này đưa con cháu mình là Tiêu Mạc Tranh và Tiêu Dương Húc đến, thời cơ đoạt chức gia chủ của anh ta đến rồi!. Xi𝙣‎ ủ𝙣g‎ hộ‎ chú𝙣g‎ 𝘵ôi‎ 𝘵ại‎ ~‎ 𝑇𝑟𝖴𝘮𝑇𝑟uyệ𝙣.VN‎ ‎ ~
Đương nhiên, có một số câu không thể nói ra, nhưng những người có mặt cũng không ngốc, chỉ cần nghe đôi câu vài lời là hiểu!
- Lão nhị... ngươi giấu kĩ thật đấy...
Tiêu Mạnh Vu khuôn mặt co giật, lại âm độc nhìn Tiêu Mạc Tranh:
- Tiểu súc sinh... Hoá ra ngươi sớm biết thân thế mình rồi, còn dám ở bên ngoài sinh con trai...
- Bác cả, cháu gọi bác là cha đã mấy chục năm, đến bây giờ bác lại luôn mồm gọi cháu là “tiểu súc sinh”, chẳng lẽ vì cháu không phải là con trai ruột của bác nên cháu liền không phải là con cháu nhà họ Tiêu nữa sao?
- Hôm nay cháu và cha dám đến đây là đã chuẩn bị đối mặt với tất cả, chuyện đến nước này, cha cháu và cháu, còn có cả Dương Húc, ba người chúng cháu hoàn toàn có lý do thay thế bác và Tiêu Mạc Hối.
Tiêu Mạc Tranh nói một cách đầy chính nghĩa.
- Mấy vị thái thượng trưởng lão đều là bề trên hiểu lĩ lẽ, chắc là có thể nhìn ra ai lòng dạ nhỏ mọn và âm độc hiểm ác hơn.
Tiêu Mạnh Nhạc lại nói.
Năm vị thái thượng trưởng lão ở bên cạnh thì sắc mặt cổ quái, hiển nhiên là trong lòng đều có chút rối rắm, hai bên đều là hậu bối, mặc dù chuyện tranh đấu này là việc xấu trong nhà nhưng thực ra về việc huyết mạch kế thừa thì không có vấn đề gì lớn.
- Nếu như tôi không đồng ý thì sao?
Tiêu Mạnh Vu biết các trưởng lão sẽ không dễ dàng tỏ thái độ, y vẫn chưa thua, không khỏi cười nhạo.
Xoạt...
Lạc Thiên Thu từ trước đến giờ chỉ ngồi nghe không nói gì bỗng nhiên từ từ đứng dậy, cười tủm tỉm nói:
- Nếu như Mạnh Vu huynh không đồng ý thì người nào đó họ Lạc sẽ rất khó làm đấy...
- Lạc Thiên Thu!
Tiêu Mạnh Vu đột nhiên cả kinh, suýt nữa y quên mất còn có tên này ở đây!
- Anh có ý gì?
Lạc Thiên Thu có chút bất đắc dĩ thở dài, đi đến giữa cha con Tiêu Mạnh Nhạc và Tiêu Mạc Tranh, vỗ vai hai người.
- Thứ cho tôi nói thẳng, bổn tọa đặc biệt xem trọng chuyện Tiêu Mạnh Nhạc huynh tiếp nhận chức gia chủ đấy, bởi vì bây giờ là thời điểm rất quan trọng, nhà họ Lạc chúng tôi định liên hợp với nhà họ Tiêu, cùng chống lại kẻ địch chung của chúng ta là Dương Thần...
Tiêu Mạnh Vu nhíu mày:
- Tôi nói nhà họ Tiêu muốn liên minh với nhà họ Lạc các anh khi nào?
- Anh chưa nói nhưng Mạnh Nhạc huynh đồng ý rồi... Vì vậy, bổn tọa đương nhiên ủng hộ Mạnh Nhạc huynh nhận chức gia chủ nhà họ Tiêu.
Trong lúc nói, Lạc Thiên Thu dần dần phát ra chân nguyên uy áp cực lớn, không để ai phản kháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.