Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1646: Nữ thần chiến tranh




Cứ tiếp tục đánh như vậy, có lẽ chẳng bao lâu nữa Dương Thần sẽ đạt đến Thượng thanh đình.
Dù sao thì sức mạnh nguyên tố do các chư thần sử dụng pháp tắc không gian ngưng kết ra thực sự là mạnh hơn so với pháp thuật của các tu sĩ Hoa Hạ. Đó đều là các chiêu thức đại khai đại hợp ùn ùn kéo đến, lại vừa hay phù hợp với cái kiểu ăn tươi nuốt sống của hỗn độn, bất kể là thứ quái vật gì cũng đều nuốt hết!
Poseidon thấy tinh hình có vẻ khó mà khống chế Dương Thần cho được, liền hô gọi ra thần khí Tam xoa kích, một đao bích ảnh, như thể rơi thẳng xuống. Cơ thể giống một ngôi sao băng, rơi vào sâu thẳm trong tấm băng ở Bắc cực!
Tam xoa kích rầm rầm xuyên qua tấm băng dày mấy trăm mét. Khe nứt lan ra đến hơn
ngàn dặm, lan rộng đi ra khắp nơi!
Cuối cùng, Tam xoa kích đâm thẳng vào Bắc Băng Dương!!
- Lĩnh vực Hải thần!!!
Poseidon tức giận gầm lên một tiếng, toàn bộ lớp băng xung quanh Đại địa chi thụ đều bắt đầu rạn nứt, nổ tung, làm hiện ra vùng biển lạnh giá vô cùng ở phía dưới!
Đương nhiên sự nổ tung như vậy không hề có tổn hại gì cho Đại địa chi thụ mà rễ cây đã ăn sâu vào trái đất, điều mà Poseidon muốn chi là sự xuất hiện của biển mà thôi!
Rất nhanh sau đó, hải long do nước biển lạnh buốt ngưng tụ thành gầm thét xông thẳng lên trời, hơn mười chú rồng biển cương quyết xông vào cắn xé Dương Thần, đồng
thời còn công kích hỗn độn đỉnh!
Mỗi khi hỗn độn đỉnh muốn cắn nuốt những chú hải long này, rồng biển lại bung ra mà né tránh như thể là có sinh mệnh vậy, khiến hung hồn hỗn độn đỉnh chi có thể xuyên qua xuyên lại không ngớt như đưa thoi, nhưng đều tốn công vô ích.
Dương Thần lại phát hiện, dù nói loại hải long này là do pháp tắc không gian hô gọi mà ra, song bởi vì bản thân là nước biển, nếu sử dụng Thái thanh thần lôi mà đối phó với chúng thì sẽ không thể đánh tan được, mà còn khiến cho sức mạnh mà thần lôi hiện giờ đang có, uy lực lại càng lớn.
Lợi dụng vị trí hải long không liên tục giữ chặt Dương Thần, đồng thời trợ giúp chia rẽ hung hồn hỗn độn, sức chiến đấu của các chư thần bỗng nhiên tăng gấp bội!
Mỗi lần Tam xoa đích vung vẩy trên tay Poseidon, đều sản sinh ra âm thanh hải triều dữ dội, âm thanh hải triều này giống như hải yêu trong truyền thuyết cất cao giọng hát, đâm vào tai Dương Thần, làm nhiễu loạn thần trí Dương Thần!
Dương Thần không khỏi nhíu mày, tâm trí bắt đầu bực bội, mấy lần tấn công dữ dội đều không tài nào tránh khỏi.
Chư thần cũng không hề nương tay, xuất phát từ tôn trọng đối thủ, cũng là thận trọng đối với sự phục hưng của thần tộc, đều là đánh trúng Dương Thần.
Từng cây hỏa tiễn của Thần mặt trời, từng dòng ánh trăng, từng nhát búa tạ mồi lừa đã đánh cho thân thể Dương Thần thương tích đầy mình trong nháy mắt!
Cũng may Dương Thần nhanh chóng dùng Vãng niệm diễn sinh kinh khôi phục, cũng
chẳng có thương tích nguy hiểm gì, song nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thể nào mà phục hồi nhanh chóng được.
Hera cầm cung thần trong tay, lại kết hợp với pháp tắc không gian và chân nguyên lực của cô ta, liên tiếp bắn ra những mũi tên với uy lực đáng kinh nể hướng về phía Dương Thần.
Những mũi tên này không chi mang theo các loại lực lượng quỷ dị của pháp tắc không gian mà còn có chân nguyên lực thuần túy trùng kích, có nghĩa là một mũi tên ít nhất cũng có hai tác dụng, khiến Dương Thần sầu não mãi không thôi.
Cả bầu trời trên tán cây, dưới sự vây đánh của các chư thần, không gian mà Dương Thần đang đứng liền nổ ra những ánh sáng chói lọi mà có thể chết người.
Dù Dương Thần có một thân Thượng thanh thần lôi bảo vệ, nhưng biết làm sao được khi thực lực của chư thần dẫu sao cũng là như vậy, bản thân hắn chi riêng phòng thủ và né tránh thôi cũng đã tiêu hao lượng lớn tinh lực rồi, càng không nói tới chuyện thảnh thơi để mà đi đánh trả.
- Hứ! Cái tên này thật là chịu đánh đấy... Thế mà vẫn chưa chết...
Tay Hera như gió bắn ra thần tiễn Lạc Nhật tựa như gió bão mưa rào, thấy Dương Thần không hề bị trọng thương, tỏ ra vô cùng căm tức.
- Không cần phải vội vã, chúng ta chi cẩn kéo dài như vậy thì sớm muộn gì hắn cũng không chống đờ nổi. Có Đại địa chi thụ ở đây, tinh thần lực của chúng ta cuồn cuộn không bao giờ cạn, khỏi phải lo nghĩ nhiều. Ngôn Tình Hài
Hephaestus tay cầm chùy mà nói.
Song Dương Thần đâu thể để cho bọn họ được như ý, vốn dĩ còn nghĩ xem có thể dùng Thượng thanh thần lôi để quyết đấu hay không, nhưng xem ra không được rồi, phải bất chấp mà che giấu đi.
Đột nhiên, Dương Thần rút ra một cự phủ màu đồng rộng hơn mười thước từ trong chiếc nhẫn không gian!
Rõ ràng là thần khí, Bàn cổ phủ!
Dương Thần giận dữ gầm lên một tiếng, thanh uy chấn thiên, trên tay quơ quơ Bàn cổ cự phủ, tiếp đó vung mạnh sang hai bên!
Bảy tám con hải long đáng ghét quay ở xung quanh Dương Thần liên tục cắn xé, đều tan tành trong giây lát, mãi mãi không thể ngưng tụ lại giống như trước đây, hóa thành
vũng nước biển rồi rơi xuống!
- Chuyện này... sao có thể như thế được!?! Lĩnh vực hải thần của ta thất bại rồi sao!?
Poseidon ngạc nhiên kinh hãi.
Với một người từng nghiên cứu về lịch sử tu sĩ Hoa Hạ như Hephaustes cũng như thần sắc ngưng trọng không gì sánh được như Hera đều có chút thất thần khi nhìn thấy Bàn Cổ Phủ.
- Sao có thể như vậy được, đó là Bàn cổ Phủ!!? Sao có thể nằm trong tay tên tiểu tử này chứ!?
Hera kinh ngạc hét lên.
Các chư thần khác theo đó cũng có chút hoang mang, song cũng nghe ra chiếc rìu này
là một đại sát chiêu mà Dương Thần cất giấu!
Nhìn vẻ mặt thong dong của Athena, tất nhiên là cô ta đã sớm đoán được Dương Thần có chiêu này và cũng biết được không thể thắng nồi Dương Thần trong chốc lát nên mới đứng chờ một bên cho tới bây giờ, lẳng lặng quan sát.
- Đồ tiện nữ! Cô đã sớm biết hắn có thần khí bên người mà không thèm nói trước một tiếng!?
Hera giận dữ thét gào với Athena.
Athena lạnh lùng lườm cô ta một cái:
- Sớm báo từ trước thì cô có thể ngăn cản được sao?
Hera thở gấp một hồi, song lại cứng họng không nói được lời nào.
Ở bên kia, Dương Thần đã quơ Bàn cổ phủ, thuần thục đánh cho chư thần lần lượt tháo chạy!
Bất kể là sự tiến công của bất kì loại hình pháp tắc không gian nào đi nữa, chi cần có dính dáng đến hai chữ “không gian”, Bàn cổ phủ đều có thể đánh tan tác mà “không cần nói đạo lý!
Chư thần cảm thấy, công kích của mình trước cự phủ của Dương Thần chi là khung cửa sổ giấy, chi vạch một nhát đã rách rồi!
- Chết tiệt... Ví như các thần khí thượng cổ khác cũng chi vậy mà thôi, hà cớ gì mà hết lần này đến lần khác đều là Bàn cổ phủ có sức phá hoại ghê gớm với không gian như vậy chứ!?!
Hera nghiến răng nghiến lợi, thế tiến công trên tay không thể không chậm lại.
Bất kì chiêu thức nào mà sử dụng pháp tắc không gian đều nhất thiết phải được xây dựng trên nền tảng “pháp tắc”.
Bàn cổ phủ vừa hay lại là kẻ phá hoại “pháp tắc”.
Cũng tương tự như vậy, chư thần dùng không gian như từng viên gạch viên ngói xây nhà, còn Bàn cổ phủ lại là một quả bom chuyên phá nhà. Không cần biết ngươi xây nhà như thế nào, dù tráng lệ đến đâu đi nữa, chi một quả bom thì tất cả đều thành đống đổ nát mà thôi!
Chư thần cuối cùng cũng coi như hiểu được, tại sao Athena lại cho rằng, cứ coi như tu vi của Dương Thần không bằng cô ta đi nữa cũng vẫn có thể đấu với cô ta một trận.
Có Bàn cổ phủ trong tay, e rằng chiêu thức của Ahthena cũng chưa chắc dùng được.
Lúc này, Athena thu hồi lá chắn Guise về trong tay, lạnh lùng nói:
- Các ngươi không phải là đối thủ của Bàn cổ phủ, ta sẽ đấu với hắn một trận để bảo vệ đại địa chi thụ.
- Hừm! Nói đùa gì vậy chứ. Một mình cô có thể hơn chúng ta cộng lại sao? Đừng có điên như vậy!!
Hera phẫn uất nói.
Athena không nói lời hai lời, liền lôi lá chắn Guise ra ngoài!
Pằng!!!
Một âm thanh rung trời, đúng lúc Bàn cổ phủ bổ vào ngân quang trên tấm chắn, tấm chắn phát ra một tiếng gào thét, song vẫn may là chống đờ được đòn này.
Phía dưới tấm chắn đang bảo vệ, chính là Hera vừa ban nãy hao tốn sức lực chửi như tát nước vào mặt Athena.
Hera ngay lập tức trắng bệch mặt ra, khi biết rằng nếu như không phải là do một tay Athena cứu mạng thì bản thân đã bị bàn cổ phủ hủy hoại thân xác rồi chi còn biết im lặng, lòng còn chút lo sợ không nói lời nào.
Chư thần vừa nhìn trong lòng đã hiểu rõ, trong số những người có mặt ở đây có lẽ chi có Athena có thể chống lại Dương Thần đang nắm Bàn cổ phủ và Thượng thanh thần lôi trong tay, họ không nói nhiều thêm nữa liền tránh ra xa, nhường lại không gian để Athena và Dương Thần quyết đấu.
Dương Thần đã sớm biết sẽ có kết cục này nên chẳng xuất hiện ý nghĩ gì đặc biệt. Thấy Athena tay cầm tấm chắn và trường giáo nhắm về phía mình, Dương Thần cũng
không hề khách sáo vung Bàn cổ phủ lên nghênh chiến. Vừa mới giao chiến thì thân xác Athena đột nhiên quỷ dị né tránh, vừa hay tránh được một rìu với tốc độ ánh sáng của Dương Thần!
Đại dự ngôn thuật lại một lần nữa thể hiện được sức mạnh vô cùng kì diệu của mình.
Dù cho Athena không có cách nào có thể nhìn thấu tất cả tương lai liên quan đến Dương Thần thì cũng không có nghĩa là không thể dự đoán được mưu lược chiến đấu của Dương Thần!
Mà trường giáo Paras trên tay Athena lại lóe lên ánh sáng yêu lam sắc, vừa hay lại tránh được công kích của Bàn cổ phủ, trở tay cuồn cuộn nổi lên một không gian gợn sóng lam sắc xông thẳng về phía sau Dương Thần!
Sau khi không gian bình hành mấy vạn tầng do Athena ngưng kết thành trong nháy mắt bị sức mạnh trường giáo Paras làm cho tan rã, lại hình thành một động lực lớn như biển gầm mà đâm xồ vào phần lưng phía trên của Dương Thần!
Oành!!!
Tấm lưng Dương Thần đập vào mấy tỷ tấn nước biển, như viên đạn bay ra ngoài, một ngụm máu tươi phun lên giữa không trung.
Đến các chư thần cũng không dám tin, chi là một chiêu đọ sức mà Dương Thần lại bị chấn thương như vậy rồi!
Trên thực tế, nếu như lần này không phải là thân thể Dương Thần mà là những người khác thì đã sớm bị đánh cho tan xác rồi!
Dương Thần liên tiếp ngã không biết bao nhiêu lần mới có thể đứng vững được, hắn thở hổn hển, vội lau máu trên khóe miệng, nhếch cười lạnh lùng trong khi nhìn về phía Athena:
- Xem ra... ngươi thật sự muốn giết ta rồi...
Trong tiếng cười ấy ẩn chứa một chút cay đắng, vài phần bất lực, và nhiều hơn cả là nỗi đau thương.
Athena lại không hề sợ hãi, váy đen tung bay, mái tóc đen vờn hai gò má trắng nõn nà, nói một cách thản nhiên:
- Chẳng phải là ngươi cũng muốn lấy mạng của ta như vậy hay sao. vốn tưởng rằng với thân phận của Lâm Nhược Khê va Thất Thập, thể nào ngươi cũng không không nờ ra tay với ta đâu. Thật không ngờ, ngươi lại nhẫn tâm đến như vậy...
vết thương của Dương Thần nhanh chóng hồi phục, hắn đứng thẳng người dậy mà cười nói:
- Thực sự ta cũng chưa chắc đã giết ngươi, chí ít khi ngươi tấn công ta ban nãy cũng cho ta thấy được ta vẫn còn cơ hội.
Athena khẽ cau hàng lông mày kẻ đen lại, tựa như còn đang suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của Dương Thần, song chỉ một lát sau cô ta đã đoán được Dương Thần muốn làm gì!
- Đồ điên...
Sắc mặt Athena biến đổi nhẹ, đột nhiên thốt ra một câu khiến cho các chư thần khác khó mà hiều được.
Đúng lúc này, Dương Thần cười lớn, mặc kệ Athena, vung Bàn cố phủ đâm thẳng vào
thân cây Đại địa chi thụ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.