Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 517: Thanatos




Dựa theo hiểu biết của Dương Thần, ngoài mười hai đại chủ thần, thần minh thực ra cũng nhiều không đếm xuể. Chẳng qua theo dòng lịch sử, ngoại trừ mười hai đại chủ thần, gần như tất cả thần minh đều đã bị tiêu vong đến mức gần như không còn ai. Cũng có một bộ phận, cũng giống Minh Vương tiền nhiệm, sinh mệnh dài dằng dặc quá mức, một chút thú vui trên đời cũng không có, vì thế sớm đã ý thức trục xuất, không tiếp tục lựa chọn luân hồi.
- Trợ thủ đắc lực của Minh Vương, nữ thần bóng tối Nix sinh ra hai anh em, lại xưng là “Song tử thần”, thần chết Thanatos và thần ngủ Hypnos. Hai vị thần này, tôi tin rằng cho dù các hạ Minh Vương không tự mình dạy bảo bọn họ, hẳn người cũng hiểu rất rõ, thần khí của bọn họ tuy rằng không thể so sánh được với Minh Vương đời đầu Hades đại nhân có được - “Ẩn hình mũ giáp”, nhưng tuyệt đối không không phải là thứ hàng bình thường.
Solon trịnh trọng nói.
Dương Thần trầm ngâm một lát, nói:
- Kiếm tử thần sao… Nghe nói thanh kiếm đó, chỉ cần chạm đến bất kỳ một bộ phận nào của con người, dù chỉ cắt sợi tóc gáy, cũng có thể lập tức trực tiếp hút đi linh hồn như trong thần thoại xưa kia. Thanatos chính là khi người ta đang ngủ thì cắt đứt một sợi tóc, mang đi linh hồn của họ. Xem như những gì truyền lại khá chân thật, nhưng tôi cũng chưa từng thấy thanh kiếm đó. Theo tôi được biết, Thanatos đã cùng đại đa số các thần minh khác giống nhau, biến mất gần ngàn năm rồi. Thanh kiếm kia vì sao lại xuất hiện ở đây?
Solon nói:
- Chuyện này bản thân tôi cũng hết sức bất ngờ. Thanh kiếm kia hiện tại thuộc về ai, trên thực tế nó lại thuộc quyền sở hữu của cục đối ngoại an toàn Pháp. Tuy nhiên phía nước Pháp cũng không tiết lộ nguồn gốc. Chỉ công bố qua những cuộc họp bí mật, cho thanh kiếm này một kết cục thật tốt. Dù sao quân đội nước Pháp cũng không đủ hùng mạnh. Trên thế giới, trên lĩnh vực sức chiến đấu đặc thù, bọn họ cũng không có lực lượng lớn để mà cạnh tranh. Cho nên nếu không phải lần này bọn họ có được thanh kiếm tử thần, căn bản sẽ không cho nhiều tổ chức tinh nhuệ và đại biểu tập trung ở Paris.
- Tôi nói nhé… Tại sao chỉ dựa vào cục an toàn nước Pháp mà có thể kêu gọi lực lượng? Có thể triệu tập toàn bộ người trên thế giới đến đây, Apollo và lĩnh vực của Thần,… Cho dù có gây họa khắp thế giới, việc đầu tiên, muốn giết Tổng Thống Pháp cũng không tới phiên nước Pháp chọn công việc chính.
Dương Thần cười nói:
- Lần này tôi đến Paris, đại biểu của Viêm Hoàng Thiết Lữ có nói đến cuộc họp bí mật, nhưng không có nhắc đến kiếm tử thần. Chắc là không hy vọng tôi theo chân bọn họ giành giật. Bọn họ nghĩ thật chu đáo. Là sợ tôi trực tiếp cướp thần khí đi sao?
- Rất có khả năng đó. Dù sao các hạ hiện tại ở Hoa Hạ, các hạ có bất cứ hành động gì, đều có khả năng khiến Viêm Hoàng Thiết Lữ ở Hoa Hạ bị gia tăng thêm áp lực.
Solon nói.
Dương Thần suy nghĩ một lát, nói:
- Có kiếm hay không kiếm, tôi thực sự không có hứng thú mấy. Tuy nhiên… Nếu thanh kiếm kia là thật, cho dù tôi không đi tranh đoạt, cũng phải đến đó nhìn một cái xem sao.
- Vì sao? Minh Vương các hạ hoàn toàn có thể đi lấy lại thanh kiếm này!
Solon cảm thấy khó hiểu, hỏi:
- Nó vốn thuộc loại tử thần thần khí. Vũ khí tử thần trả lại cho người trở thành Minh Vương là người bây giờ là rất thích hợp. Hơn nữa, tuy còn chưa biết thật giả thế nào, nhưng nếu nhiều tổ chức hội tụ ở đây như thế này, chắc chắn không phải là tin đồn vô căn cứ. Nếu Minh Vương các hạ ngại động thủ xử lý mấy tên tiểu lâu la phiền toái, tôi hoàn toàn có thể phái Hải Ưng đi giải quyết!
- Anh sẽ không hiểu được đâu! Thần khí đối với tôi mà nói, thực ra không có tác dụng lớn.
Dương Thần khoát tay áo, tỏ vẻ chính mình không có hứng thú, dù sao chủ thần đối với không gian pháp tắc vận dụng thần lực, hắn gần như đã nắm giữ toàn bộ. Cái mà khiến Dương Thần cảm thấy có tiến bộ về không gian đó là “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh”, tầng thứ chín “Hướng sinh”, sau khi bước vào Tiên Thiên Đại Viên Mãn còn chưa giác ngộ được sự huyền diệu của thế giới này.
Mặt khác, trong đầu Dương Thần, cũng hiện lên thời điểm tranh đoạt chén thánh ngày trước, có một người thần bí đột nhiên xé rách không gian, cướp đi chén thánh.
Nếu thanh kiếm Tử thần này là thật, thì cái tên kia… Sẽ xuất hiện ở đây chăng?
Đá thần cứ như vậy bị một người không rõ lai lịch cướp đi. Tuy rằng Dương Thần không giống Ares, cố chấp muốn lấy về. Nhưng tóm lại có cảm giác bị chơi xỏ và sỉ nhục.
- Solon! Buổi tối ngày mai triệu tập cuộc họp mặt bí mật, địa điểm như thế nào?
Dương Thần nhìn con thuyền xa xa, không chút để ý hỏi.
- Là ở La Havre, cảng số mười sáu Louie, trên một chiếc du thuyền. Chín giờ chúng ta sẽ bắt đầu lên thuyền, sau đó hướng tới một cái đảo không người. Cái đảo nhỏ kia là nơi được dùng làm căn cứ huấn luyện bí mật.
Solon nói.
- La Havre? Không phải ở eo biển cạnh Anh quốc sao? Cách đây chỉ khoảng hai tiếng rưỡi thôi.
Dương Thần nhíu mày nói.
Solon gật đầu nói:
- Đúng vậy, tuy nhiên chuyện này có thể giải thích. Dù sao những người hội tụ chính là các loại người đặc biệt trên toàn thế giới, khó đảm bảo được sẽ không vì tranh đoạt một vài thứ, hoặc là vì tranh đoạt thanh kiếm tử thần mà tàn sát tàn nhẫn. Nếu tổ chức đại hội ở Paris hoặc những thành phố lớn, bất luận có bảo vệ vẫn xảy ra đánh nhau, khả năng gây rối là rất lớn.

Dương Thần nhún vai:
- Có lẽ, tôi biết rồi. Buổi tối ngày mai tôi sẽ đi xem. Anh chắc cũng đã nhận được lời mời chứ?
Solon nói:
- Đúng vậy! Tuy nhiên nếu Minh Vương các hạ ra mặt, tôi nguyện ý nhường ghế của tôi cho người.
- Không cần, không cần! Những chuyện trong cuộc họp, anh tự mình xem rồi xử lý là tốt rồi. Đến lúc đó tôi đi dạo một vòng, sau đó tìm anh! Nên làm cái gì là do anh quyết định, không cần vì tôi đi mà đặt mọi sự chú ý lên tôi. Cũng không cần nói với các tổ chức khác sự có mặt của tôi!
Dương Thần không có hứng thú nói.
Solon dường như hiểu được tính tình của Dương Thần, cũng cảm thấy bất đắc dĩ, buông tiếng thở dài, nói:
- Minh Vương các hạ! Hai năm rồi trở lại Hoa Hạ, quả nhiên người thay đổi rất nhiều.
Dương Thần cười ha hả nói:
- Thay đổi thì thay đổi. Như vậy cũng tốt, yên ổn mà sống, thỉnh thoảng xử lý chuyện phiền toái. Tuy rằng trước kia quả thật tình cảm mãnh liệt, sôi sục, nhưng nhiều quá sẽ chán ghét những điều đó. Tôi nghĩ Solon anh hẳn là đã sớm có cảm giác này mới đúng.
Solon vẻ mặt như thấy đao, khó khăn lắm mới lộ vẻ tươi cười, gật gật đầu.
Dương Thần lắc lắc đầu, nói:
- Solon. Trông anh cười thật khó coi! Điểm ấy vẫn không thay đổi, chậc chậc…

Cùng lúc đó, ở một thành phố nhỏ phía Tây Bắc Paris, hải cảng La Havre, một con thuyền màu trắng bạc cao khoảng năm, sáu mươi thước, dài phải bằng nửa cái sân đá bóng, thuyền Louie số mười sáu, đang lẳng lặng đỗ ở bờ biển.
Du thuyền từ ngoài cửa lớn, kéo dài đến chiếc thang trên bờ là tấm thảm màu đỏ, hai bên là những bó hoa tươi. Những cư dân địa phương cũng không biết, lần này du thuyền phải nghênh đón khách, đều không phải những du khách trước kia, mà là một đám người đặc biệt, sinh hoạt ngoài tầm nhận biết của họ.
Lúc này, Daipuni mặc thường phục đang cùng với phó cục trưởng Verdessa và vài quan chức bảo an Cục thứ bảy cùng đi tuần tra toàn bộ du thuyền, sau đó đi xuống bậc thang.
Daipuni quay đầu lại nhìn du thuyền xa hoa, hỏi:
- Kiếm tử thần đã được vận chuyển đến căn cứ ở đảo nhỏ rồi chứ?
- Đúng vậy! Do các nhân viên hoạt động gián điệp trông coi, dùng một con thuyền trục hạm hộ tống tới căn cứ rồi, hơn nữa lại canh gác nghiêm ngặt nữa.
Dapuni gật gật đầu,
- Ừ, không thể để có bất cứ sơ xuất nào, kiếm tử thần chỉ cần ở trong tay chúng ta, như vậy kết quả đàm phán đại hội lần này, chắc chắn sẽ có lợi đối với chúng ta.
Sắc mặt Verdessa phức tạp, nhíu nhíu mày, do dự hỏi:
- Cục trưởng, thanh kiếm kia khi nào đến được tay chúng ta? Tại sao từ trước tới giờ tôi chưa từng nghe nói qua?
- Hừ.
Daipuni cười lạnh nói:
- Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu cho rằng làm cái chức Phó cục trưởng thì sẽ biết được tất cả những chuyện ở Cục an toàn thứ bảy này sao? Verdessa, cậu nên làm tốt bổn phận của cậu tại đại hội buổi tối ngày mai. Tôi sẽ ở trong căn cứ La Havre, đứng sau chỉ huy công tác. Trên đảo nhỏ chỉ huy công tác, chính cậu phải chắc chắn có chừng mực, tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ xuất gì!
Verdessa sửng sốt:
- Cục trưởng, anh không lên đảo sao?
- Vô nghĩa! Tôi nếu phải lên đảo để chủ trì đại hội thì còn muốn cậu làm Phó cục trưởng làm cái gì? Mội vài năm nữa, tôi sẽ lui về tuyến sau, kinh nghiệm chủ trì đại hội như vậy không phải năm nào cũng có, sao, cho cậu cơ hội như vậy cậu không muốn?
Daipuni lạnh giọng hỏi.
Verdessa vội lắc đầu, nói:
- Em đã hiểu rồi! Cám ơn anh đã cất nhắc.
Sắc mặt Dapuni lúc này mới tốt hơn một chút, mang theo mấy tên thủ hạ rời khỏi.
Chờ đám người Daipuni đi xa, vẫn đi theo sau Verdessa là Bolton, đột nhiên tiến lên, đầy oán giận, nhỏ giọng nói:
- Phó cục trưởng! Cục trưởng quyết định như vậy rõ ràng là sợ các tổ chức thành viên của các quốc gia khác. Ông ta bắt anh ra đầu sóng ngọn gió, nếu chẳng may xảy ra tranh chấp gì, chắc chắn anh sẽ bị nguy hiểm. Hơn nữa trọng trách trông coi kiếm tử thần đã ở trên đầu anh, thật sự rất đáng giận. Tại sao ông ta có thể làm như vậy đối với anh?
Verdessa trừng mắt nhìn Bolton một cái:
- Câm mồm! Không được ở sau lưng nói xấu cục trưởng như vậy!
Bolton đột nhiên đành phải chịu đựng cơn tức, gật gật đầu.
Verdessa xoay người nhìn phía mặt biển xanh thẳm, nói:
- Thực ra, tuy rằng cục trưởng nói có thanh kiếm tử thần kia thì kỳ đại hội lần này chúng ta có thể nắm được quyền chủ động. Nhưng tôi vẫn cảm thấy đại hội lần này, vốn không nên do chúng ta tổ chức. Tuy rằng bảo vật ở trong tay chúng ta, nhưng không có nghĩa là chúng ta có sức mạnh bảo hộ nó. Không bằng giao cho Apollon đả kích Anh và Mỹ, chúng ta ở một bên trợ hiệp mới là lựa chọn tốt nhất.
- Bởi vì Anh quốc có “Thạch trung kiếm”, Mỹ có Blue Storm sao?
Bolton giương mắt, chua xót nói:
- So với bọn họ, chúng ta quả thật quá yếu ớt.
Verdessa nhắm mắt lại, nói:
- Mặc kệ quyết định lần này đúng hay sai. Dù sao đại hội đêm mai cũng sẽ phải họp, chúng ta chỉ có thể tận lực đối đãi với các quốc gia tinh nhuệ. Tuy rằng họ hùng mạnh, nhưng bởi vì có kiêng kị lẫn nhau, nên sẽ không tùy ý làm chim đầu đàn. Chỉ cần nắm chắc điểm ấy, chúng ta tuyệt đối có thể ngư ông đắc lợi, chỉ hy vọng lần này trong quá trình thương lượng đối phó với lĩnh vực của Thần, kiếm tử thần thật có thể mang đến cho chúng ta nhiều lợi ích.
Verdessa thản nhiên tự nói, đôi mắt bụi lam ngắm nhìn chân trời phía xa, trầm tư…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.