Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 52: Đến lượt ngươi




Dương Thần đứng mặt đối mặt với Lâm Khôn, ánh mắt nhìn Lâm Khôn giống như đồ tể nhìn miếng thịt trên cái thớt gỗ, bình tĩnh hỏi:
- Ông muốn gãy chân, hay là gãy tay, nếu muốn chết tôi cũng có thể giúp ông một tay.
Hắn không phải là đang nói đùa!
Lâm Khôn lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt muốn giết người, sát khí không hề che giấu! Hắn thật sự sẽ giết mình!
- Ngươi… ngươi… ngươi đừng có qua đây…
Lâm Khôn sợ hãi, từ từ lui bước, muốn đứng xa Dương Thần một chút, nhưng phía sau đã là bậc thang cửa chính của biệt thự.
Đột nhiên, Lâm Khôn quay lại, nhìn thấy Lâm Nhược Khê đứng ngẩn người hờ hững, lớn tiếng kêu lên:
- Tiểu tiện nhân! Tên dã man này muốn đánh gãy chân bố ngươi! Ngươi định mặc kệ sao!?
Vừa nói xong, Lâm Khôn liền cảm thấy bàn tay như gọng kìm kim cương tóm lấy cằm mình, một giọng nói lạnh như kim loại để đông trong băng tuyết vang lên bên tai:
- Miệng của ông quả thực rất thối, hay là tôi nên cắt lưỡi ông trước, thả trong miệng ông, rồi đem khâu miệng ông lại… Ông đói bụng cũng chỉ có thể ăn lưỡi của mình… Ông nói xem, cách này thế nào?
- Ôi! Ôi ôi!!
Lâm Khôn sợ tới mức mặt xanh mét, mắt trợn lên, nhưng chỉ cần lão quằn quại một chút, bàn tay Dương Thần nắm dưới cằm lão sẽ bóp lại, đau đến mức lão không dám động đậy.
Lúc này, Lâm Nhược Khê đứng ở cửa mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp thất thần rốt cục cũng có tia sáng, nhìn Dương Thần ánh mắt vô cùng phức tạp, lại nhìn Lâm Khôn sợ đến mức sắp tè ra quần, cô uể oải nói:
- Dương Thần, thả ông ấy ra đi, không cần dọa ông ấy…
Giọng điệu Lâm Nhược Khê không lạnh lùng như mọi khi, cô nói rất nhẹ, nhưng một câu nói đó khiến lửa giận của Dương Thần dần dần hạ xuống.
Cô rất giống người ấy… Dương Thần có chút bất đắc dĩ, trong lòng thoáng hiện ra hình bóng trong lòng vẫn cố quên đi, nhất thời sững lại.
Dương Thần buông lỏng tay ra, Lâm Khôn bị đau vừa sợ vừa không cam lòng lập tức trốn sang một bên, cẩn thận nhìn Dương Thần, mồm thở phì phò.
- Bố, là Hứa Trí Hoành bảo bố đến đúng không, những người này cũng là do hắn đưa cho bố phải không.
Lâm Nhược Khê nhìn thẳng Lâm Khôn, nhẹ giọng hỏi.
Trên mặt Lâm Khôn lộ vẻ dữ tợn, hung hăng trừng mắt nhìn Dương Thần:
- Đúng thế thì sao! Hứa đại thiếu gia là muốn giúp ta tiêu diệt cái tên súc sinh này! Tên khốn khiếp muốn đoạt lấy tài sản Lâm gia, ta tuyệt đối không chấp nhận!
- Bố…
Lâm Nhược Khê bi ai kêu lên, trong mắt tràn đầy thống khổ:
- Bố, chẳng lẽ bố không biết bố bị người của Hứa gia sai khiến sao? Bố đang giúp Hứa Trí Hoành thêm phiền phức cho con! Bố có biết tình hình công ty giờ đang ác liệt thế nào không? Bố… bố tỉnh táo chút đi! Bố và Hứa Trí Hoành hoàn toàn không nghĩ giống nhau!
Lâm Khôn hét lớn:
- Nói bậy! Đồ tiện nhân này, đừng làm bộ tốt bụng, đừng tưởng ngươi gọi ta là “bố” ta sẽ cho rằng đồ bất hiếu nhà ngươi có lương tâm! Nếu thật tâm tốt với ta, ngay từ đầu ngươi đã không cướp đi tất cả của ta! Ta mới là người thừa kế hợp pháp thứ nhất của Ngọc Lôi! Nếu không phải do ngươi giở trò, cái bà lão chết rồi ấy sao lại lại đột ngột bỏ di chúc, đem công ty Quốc Tế Ngọc Lôi giao vào tay một con búp bê mới hai mươi tuổi đầu!
Lâm Nhược Khê hai chân lảo đảo, nếu không dựa vào vú Vương cô đã ngã xuống rồi, sắc mặt cô càng tái nhợt, bất lực, không kìm nổi hai mắt đẫm lệ đứng lên:
- Bố, sao bố có thể nghĩ như vậy? Bà là bà nội, là mẹ của bố…
- Vậy phải nghĩ như thế nào? Muốn ngươi kết hôn cùng Hứa đại thiếu gia ngươi trước sau đều không chịu! Chẳng nhẽ không phải lo sợ lập gia đình rồi chức chủ tịch công ty Ngọc Lôi sẽ đổi chủ? Bằng không,dựa vào điều kiện của đại thiếu gia, sao đồ tiện nhân ngươi lại giả thanh cao không chịu?
Lâm Khôn giận dữ cười:
- Ha ha ha ha! Bị ta nói trúng rồi, có phải xấu hổ không chịu nổi muốn chết không!??
Lâm Nhược Khê chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bắt đầu khó thở, lục phủ ngũ tạng giống như bị ngâm vào thủy ngân, nước mắt trong suốt chảy xuống như vỡ đê, rơi tí tách trên mặt đất.
Cô gái luôn lạnh lùng như băng, cao quý như nữ vương, lúc này không kìm nổi nước mắt, hơn nữa lại khóc rất thương tâm, Lâm Nhược Khê giơ tay che mặt, vì khóc nức nở nên lời nói không ngừng nghẹn ngào.
- Lúc trước mẹ mất, bố có tình nhân bên ngoài, đến về nhà liếc mắt một cái cũng không về… Lúc bà nội qua đời, bố đợi đến lúc bà yên nghỉ mới xuất hiện, còn hỏi chuyện di chúc… Từ lúc con hiểu chuyện, bố trừ chuyện ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, đòi bà nội cho tiền ra, chuyện ở công ty bố chẳng bao giờ hỏi đến… Làm sao bà nội yên tâm giao công ty cho bố được chứ…
Lâm Nhược Khê đau lòng nhìn Lâm Khôn, cắn cắn đôi môi anh đào nói:
- Bố, chẳng lẽ bố không biết mình đang làm gì ư?
Lâm Khôn sắc mặt lo lắng, cười lạnh nói:
- Ta làm vậy là do họ ép ta, nếu không phải do hai bà già đáng chết đó quản ta, ta cần gì phải khúm núm xin họ cho tiền? Rõ ràng công ty nhiều cổ phần như vậy, dựa vào đâu mà chỉ cho ta một ít tiền? Ta là người đàn ông duy nhất trong nhà, chẳng nhẽ không nên để ta lo việc nhà sao? Ngươi là đồ tiện nhân chỉ biết lấy cớ! Lấy cớ! Lấy cớ!
- Lời ngươi nói thật là nghe như đánh rắm…
Dương Thần thật sự khó mà nghe tiếp, không hiểu người phụ nữ như Lâm Nhược Khê sao lại có người cha ngu xuẩn, phát rồ như vậy. Có lẽ là do ông trời trêu ngươi, cũng có lẽ phải hận lòng người có chỗ đáng thương.
Dương Thần nháy mắt dùng một bàn tay bóp cổ Lâm Khôn, hơi dùng chút lực. Lâm Khôn lập tức khó thở mặt đỏ bừng lên, thân thể không ngừng vặn vẹo nhưng không thể giãy ra được.
- Nếu làm theo cách của tôi, hôm nay ông đã chết bảy, tám lần rồi…
Dương Thần thản nhiên nói, quay đầu nhìn Lâm Nhược Khê đứng ở cửa đang căng thẳng, lại nói:
- Nhưng mà bà xã tôi lại mềm lòng, nếu tôi giết cái người làm cha này, cô ấy chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho tôi.
Nói tới đây, Dương Thần buông lỏng tay ở cổ Lâm Khôn, nhưng một tay nhanh như chớp chém vào sau cổ lão!
Lâm Khôn hai mắt nhắm lại, choáng váng ngã ra đất.
- Dương Thần! Anh… anh làm gì ông ấy vậy?
Lâm Nhược Khê vẫn là lo lắng đi đến, ngồi xổm xuống thăm dò chỗ mũi Lâm Khôn, phát hiện lão không chết mới nhẹ nhàng thở phào ra.
Bất kể như thế nào, máu mủ tình thâm.
- Giao cho anh.
Dương Thần cúi người ôm lấy cơ thể Lâm Khôn vác lên vai, sau đó đi đến chỗ thùng rác cách đó không xa.
Lâm Nhược Khê nóng vội ngăn cản:
- Không cần, không cần ném ông ấy vào đó, vậy là đủ rồi…
- Anh không giết ông ấy, không làm ông ấy tàn phế đã là nể em rồi. Ông ta đối với em như vậy em còn nhận ông ta là bố à, anh chẳng biết nói gì nữa, chỉ hi vong em nghĩ đến tâm tình của anh một chút, không cần biết trong long em nghĩ như thế nào, ít nhất lúc này anh cũng là chồng em.
Dương Thần nói bình thản, nhưng từng chữ đanh thép giống như không để ai cãi lời, nói xong lập tức đi về phía thùng rác.
Lúc này anh vẫn là chồng em.
Lúc này anh vẫn là chồng em.
Lâm Nhược Khê buông tấm rèm cửa hồn bay phách lạc đứng yên một chỗ, nhìn bóng dáng Dương Thần không biết nói gì.
Dương Thần đem Lâm Khôn ném vào thùng rác lần nữa, vừa mới quay đầu lại, chợt nghe tiếng Vú Vương hét lên:
- Tiểu thư!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.