Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 630: Dùng hết sức để mút




Nơi Đường Uyển nằm, chính là bệnh viện quân khu một của Yến Kinh, với tình hình của bệnh viện này, chỉ mở để phục vụ một số nhân vật quan trọng, cho nên trình độ điều trị và các phương tiện bên trong của bệnh viện đều ở mức tiên tiến.
Dương Thần hoàn toàn không có khái niệm gì về địa lý của Yến Kinh, trong đầu của mình, hầu như tồn tại bản đồ của tất cả các quốc gia trên thế giới, bao gồm bản đồ của các thành phố quan trọng, nhưng đối với mảnh đất mà mình sinh ra, hắn gần như chẳng biết gì.
Cho nên, Dương Thần đơn giản là dựa toàn bộ vào Thiên Long và Diệp Tử, ngồi yên trên xe, cũng chẳng nghĩ ngợi gì, không nghĩ rằng hai người này cũng không có cách giúp mình.
Chính xác, với Viêm Hoàng Thiết Lữ mà nói, để Dương Thần giải quyết xong sớm mọi chuyện quay trở về Trung Hải mới là chuyện quan trọng. Dương Thần phải cứu người, chuyện này đối với bọn họ mà nói không hề có tổn hại gì, tận lực giúp đỡ, sau này hai bên đều dễ nói chuyện.
Giao thông ở Yến Kinh hơi ùn tắc, phải lái xe đến gần hai tiếng đồng hồ mới đến được bệnh viện Quân Khu.
Sau khi xuống xe, Dương Thần để hai người bọn Thiên Long dẫn đường, đi vào trong bệnh viện, đến khu vực phòng chăm sóc đặc biệt.
ở phòng nghỉ bên ngoài của phòng chăm sóc đặc biệt, ngoại trừ mấy thầy thuốc và y ta ra, còn có mấy người lạ, và mấy bóng dáng quen thuộc.
Trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi, ông cụ Đường Triết Sâm ngồi trên chiếc xe lăn, đứa cháu gái Đường Tâm đứng phía sau đẩy xe, thi thoảng lại nhìn vào Đường Uyển đang nằm trên giường bên trong phòng cách ly.
Đường Đường vốn hoạt bát năng động, giường như già đi thêm vài tuổi, mặc một chiếc váy hoa liền màu trắng, nước mắt lúc nào cũng như trực trào ra, đứng ngần người ra ở bên ngoài phòng bệnh.
Còn một đám người mặc âu phục đi giày da, cứ như là đám người mặc quần áo công sở vậy, mặt đầy thương cảm đứng bên cạnh Đường lão gia, dường như là đang an ủi điều gì.
Mấy người Dương Thần tiến vào, những người này là những người phản ứng đầu tiên, nhìn thấy ba người Dương Thần, hoàn toàn không quen biết, phần lớn đều nhíu mày, không hề có chút ý tứ nào hết.
Nhưng Đường Tâm quay đầu lại, lộ ra sự vui sướng bất ngờ,
- Dương tiên sinh, anh đến rồi.
Đường Triết Sâm và Đường Đường cũng đều xoay người lại, nhìn thấy Dương Thần, Đường Đường hốc mắt đỏ lên, chạy như bay vào lòng Dương Thần, khóc nức nở, cứ như là đã nín nhịn lâu lắm rồi.
Dương Thần thở dài, vỗ vỗ đôi vai gầy của Đường Đường,
- Con xem con kìa, đợi chú đến rồi mới khóc cho chú xem đấy hả, không biết đầu tiên là phải khóc cạn nước mắt rồi đợi chú đến sao?
Đường Đường ngẩng đầu lên, khóc như mưa nói:
- Chú, chú có biết xấu hổ không đấy, mọi người đều đang lo lắng muốn chết đây nè.
- Được rồi, được rồi, đừng để cho người khác hiểu lầm nữa, con là em dâu của chú mà,
Dương Thần cười nói.
Đường Đường giờ mới ý thức được đang đứng trước mặt mọi người, vội vàng nhấc người ra, thè lưỡi,
- Ai là em dâu của chú, con vẫn còn chưa quyết định gả cho tên đầu gỗ đó.
Dương Thần mặc niệm cho tên tiểu tử Viên Dã, rồi quay người lại gật gật đầu chào Đường Triết Sâm:
- Đường lão gia, tôi vào xem thế nào, xin bỏ quá cho.
Vẻ mặt Đường Triết Sâm tràn đầy mong mỏi gật gật đầu,
- Dương Thần, thật sự là xin lỗi cậu, vốn dĩ là lại làm phiền cậu là không tốt, vẫn quyết tâm không gọi điện thoại cho cậu, không ngờ cậu lại đến rồi, con bé Đường Đường này gọi điện cho cậu đây mà.
Dương Thần chép chép miệng:
- Ông à, ông đừng có giả tạo như vậy được không, nếu như thực sự không muốn “làm phiền” tôi, lẽ nào mấy người lại để cho Đường Đường có cơ hội gọi điện thoại cho tôi sao?
Đường Triết Sâm cũng không phủ nhận, nhếch miệng cười, nói thật, mục đích của ông ta cũng là muốn Dương Thần đến giúp, nhưng đám người trong nhà đều phản đối, việc xấu trong nhà không thể để truyền ra ngoài được, hơn nữa Đường Uyển còn độc thân, sao lại có quan hệ gì đó với một người đàn ông xa lạ trẻ tuổi được.
Đường Triết Sâm tuy là chủ nhà, nhưng cũng không thể đứng trước mặt tất cả mọi người, vứt bỏ danh dự của gia tộc và danh tiết của Đường Uyển được, chỉ đành mượn tay Đường Đường báo tin cho Dương Thần biết.
Ở bên kia đám người xa lạ khẽ thì thầm với nhau, cũng không hiểu rõ lắm, Dương Thần là người từ đâu tới, tại sao lại có vẻ thân thiết như vậy với Đường lão gia, nhưng Đường Triết Sâm cũng không giới thiệu, nên bọn họ cũng không dám hỏi nhiều.
- Thầy, thầy bảo trọng, chúng em đi trước ạ.
Một người đàn ông xa lạ thành khẩn cúi đầu với Đường lão gia nói.
Đường Triết Sâm gật gật đầu nói,
- Các em về đi, ý tốt của các em thầy xin nhận.
Đám người lục đục lần lượt rời đi, khi đi qua Dương Thần, theo bản năng đều liếc nhìn Dương Thần vài lần.
Đường Triết Sâm đợi tất cả mọi người đi rồi, mới giải thích với Dương Thần:
- Năm đó tôi vẫn còn làm chính trị, đã từng đảm nhận chức hiệu trưởng, mấy người này đều là học sinh trước đây của tôi, lần này Uyển Nhi xảy ra chuyện, mặc dù không để lộ ra ngoài, nhưng ở Yến Kinh, quả thật tưởng thì không thể ngăn cản được gió lùa, bọn họ đều là những người quyền cao chức trọng, đều đã biết hết cả rồi, vì thế đều đến thăm tôi và Uyển Nhi, cũng coi như là bọn họ có lòng.
Dương Thần lúc này mới giật mình, đối với thực lực nhà Đường gia, hắn cũng có từng tính toán qua, nhưng hắn không tin, những người này đến đây chỉ là vì tình cảm thuần túy, có thể thấy, Đường Triết Sâm mặc dù đã lui về phía sau, nhưng sức ảnh hưởng ở Trung Quốc tuyệt đối không hề giảm đi, không thì bọn họ đã chẳng đến nịnh bợ như thế.
Tuy nhiên, theo lý mà nói, chuyện làm ăn buôn bán của Đường gia ngày hôm nay, làm sao lại có thể có được địa vị vững chắc trong bốn đại gia tộc chứ, điều này thực sự làm cho người khác cảm thấy rất khó hiểu.
Nhưng những điều này cũng không phải là những điều mà Dương Thần muốn để ý tới, trực tiếp đi đến cảnh cửa điện tử được khóa lại, hỏi y tá đứng bên cạnh,
- Mật mã là bao nhiêu?
Y tá đó đeo khẩu trang, lông mày dựng ngược:
- Anh là ai, chỗ này không phải là nơi có thể tùy tiện ra vào được, bên trong là bệnh nhân vẫn chưa xác định được bệnh tình,dù có là y bác sĩ như chúng tôi muốn vào chăm sóc bệnh nhân cũng còn phải mặc quần áo cách ly mới vào được,
- Y tá tiểu thư yên tâm, ở đây có bao nhiêu người nhìn như vậy,
Dương Thần cười cười nói:
- Cứ việc nói cho tôi biết, xảy ra chuyện gì cũng không trách các cô.
Trước khi đến Yến Kinh, Lâm Nhược Khê đã dặn dò “phải khoan dung độ lượng với người khác” Dương Thần cũng không hề tức giận gì với cô y tá này nên cảm thấy rất vui, hòa nhã nói.
Đúng lúc đó. Một vị bác sĩ từ phía trước đi tới, nói:
- Vị tiên sinh này, đây là phòng chăm sóc cách ly đặc biệt, không phải là nhân viên chăm sóc đặc biệt, dù cho có là người nhà của bệnh nhân cũng không được bước vào, tốt nhất là đừng làm chúng tôi khó xử.
Dương Thần đành phải hướng mắt nhìn sang Đường Triết Sâm, để ông ta nói đỡ vài câu.
Đường Triết Sâm cũng đành phải dùng mấy câu nói lịch sự nói:
- Bác sĩ, người thanh niên này có y thuật không hề tầm thường, nếu không thì đưa cho cậu ta bộ quần áo cách ly, để cậu ta vào xem cho cháu của tôi, coi như là phá lệ một lần.
Bác sĩ cũng không phải là kẻ không tức thời, lời của Đường lão gia đã nói ra, anh ta nào dám bướng bỉnh không nghe, huống hồ là do Dương Thần tự chuốc lấy, có xảy ra chuyện gì thật thì cũng chỉ trách hắn mà thôi.
Về việc nói Dương Thần có y thuật, bác sĩ họa chăng có là đồ ngốc thì mới tin.
Rốt cuộc, bác sĩ cũng để cho hộ lý dẫn Dương Thần vào phòng thay đồ, nhân tiện cũng để khử trùng.
Trong lòng Dương Thần cảm thấy buồn bực, vào phòng bệnh thôi mà cũng phiền toái như vậy, gọi cái gì mà là “ chăm sóc đặc biệt” rõ ràng là “ đặc biệt phiền” thì có.
Trải qua một loạt kiểm tra phức tạp, Dương Thần mặc một bộ quần áo cách ly rồi mới bước được vào phòng bệnh vô khuẩn nơi Đường Uyển nằm.
Ông thầy thuốc trung niên lo lắng Dương Thần sẽ làm điều gì đó gây nguy hiểm cho Đường Uyển, nên đi theo bên cạnh.
Dương Thần cũng coi như không có gì, đi đến bên giường bệnh của Đường Uyển, mới nhìn rõ tình trạng lúc này của Đường Uyển, mơ hồ cảm thấy nhói đau trong lòng.
Khuôn mặt trước kia của Đường Uyển trắng nõn, mềm mại, không biết tại sao bây giờ lại trở nên đen xạm, mặt cắt không còn chút máu, vô cùng tiều tụy, môi khô nứt nẻm mái tóc đen dài cũng trở nên khô vàng.
Nếu như không phải đã biết rõ ràng là Đường Uyển đang nằm đây, Dương Thần căn bản là không dám tin, một phụ nữ đẹp tuyệt mỹ, không ngờ lại có thể trở nên thê thảm như thế này.
Đây rốt cuộc là loại độc gì, sao lại có thể khiến người phụ này trở nên thê thảm như thế này?
- Ay... đến y học hiện đại cũng phải bó tay, người ở viện khoa học cũng chưa nghiên cứu ra nguyên nhân và tính chất của loại bệnh này, tim và các chỉ số khác của bệnh nhân vẫn ở trạng thái ổn định, nhưng vẫn luôn phải dựa vào máy thở ô xi để duy trì trạng thái, cứ tiếp tục như này, sớm muộn gì độc tố cũng sẽ xâm nhập vào đại não và tủy...
Vị bác sĩ đứng bên cạnh thở dài nói.
Đường Uyển như nhận thấy được có người tới gần, cố gắng mở mắt ra, đúng là phụ nữ, nếu như không phải khuôn mặt của búp bê, thì vẫn có nét gì đó của mĩ nhân, nhưng bây giờ, lại giống như minh châu bị phủ bụi, không còn nhìn thấy bất cứ ánh sáng nào.
Tuy rằng trước mắt Dương Thần có đội mũ, nhưng Đường Uyển vẫn nhận ra được là ai, trong đôi mắt ảm đạm, lóe lên một chút ánh sáng.
- Em...có phải...rất xấu...
Đôi môi nứt nẻ của Đường Uyển lộ ra sự chế giễu đầy chua xót.
Dương Thần không nói gì, nhưng đột nhiên lại tháo bỏ chiếc găng tay phòng hộ ở bên tay phải ra, rồi tháo cái mũ xuống.
Bác sĩ thấy vâỵ, lập tức kinh hãi,
- Cậu làm gì vậy? Mau đội lên, không sẽ bị nhiễm bệnh đấy.
Dương Thần mặc kệ, tay dơ ra vuốt lấy hai má Đường Uyển, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bị phá hủy của Đường Uyển, làn da nhẵn nhụi, giờ chỉ còn là những nếp nhăn thô ráp.
Dương Thần nháy mắt cười nói:
- Anh muốn nói là bây giờ em rất xinh, em có cảm thấy anh rất giả dối không.
Nụ cười của Đường Uyển lộ vẻ sầu thảm, hơi hơi gật đầu.
Vị bác sĩ đứng bên cạnh không có cách nào với Dương Thần, phẫn nộ nói:
- Rốt cuộc là cậu có nghe lời tôi không hả?
Dương Thần không thèm để ý đến ông ta, cầm tay Đường Uyển, giống như bắt mạch, mà lại giống như đang cảm nhận cái gì đó.
Được một lát, Dương Thần quay người lại, làm vài động tác tay với Thiên Long và Diệp Tử đang đứng ở ngoài phòng cách ly.
Mấy động tác tay này, Đường Triết Sâm và Đường Tâm cùng với mấy y tá đứng ngoài đều không hiểu ra làm sao, nhưng hai người Thiên Long thì đưa mắt nhìn nhau, nhìn Dương Thần gật gật đầu, như là đồng ý cái gì đó.
Trong ánh mắt Đường Tâm lộ ra vẻ nghi ngờ, hỏi Diệp Tử:
- Chị này, Dương tiên sinh có ý gì vậy?
Diệp Tử giải thích:
- Dương đại ca từng làm trong đội hải quân lục chiến quốc tế dùng ngôn ngữ của người câm điếc, ý của anh đấy là, để tất cả mọi người có mặt ở đây rời đi, anh đấy muốn một mình tiến hành trị liệu cho Đường Uyển.
- Trị liệu? Nói như vậy, Dương Thần đã có cách trị khỏi bệnh cho Uyển Nhi?
Đường Triết Sâm lập tức hỏi lại.
Đường Đường cũng tràn đầy hưng phấn, kích động không nói nên lời.
Không đợi mọi người phản ứng, liền nhìn vào trong phòng bệnh, Dương Thần đã kéo vị bác sĩ kia ra cửa, giữ cửa, rồi trực tiếp tống ra ngoài.
Vị bác sĩ đó nổi giận thực sự, như lọt vào trong đám sương mù, khiến người ta từ khách trở thành chủ, nhưng không đợi cho ông ta mở mồm ra chửi, thì đã nhìn thấy những con mắt quen thuộc đang nhìn mình rồi.
Thiên Long lấy an toàn làm cục, bắt đầu giúp Dương Thần di tản hết mọi người ra bên ngoài.
Đây là bệnh viện quân khu, bác sĩ và y tá đương nhiên đã được trải qua huấn luyện đặc biệt, đối với tất cả mọi thứ đều hiểu rất rõ.
Không ngờ lại là người của cục an ninh, bác sĩ lập tức không còn tức giận nữa, đây không phải là cảnh sát bình thường mà là cảnh sát hình sự, đây chính là đội bảo vệ lãnh đạo cấp trung ương, ông ta không dám đắc tội, huống hồ Đường lão gia đứng bên cạnh còn không có ý kiến gì, một bác sĩ nhỏ nhoi như ông ta còn có thể làm được gì.
Rất nhanh, đám bác sĩ y tá, thậm chí cả Đường lão gia cũng dẫn Đường Tâm và Đường Đường rời khỏi phòng cách ly đặc biệt, sau khi Thiên Long và Diệp Tử đóng cửa lại, cũng đi ra bên ngoài phòng thủ.
Đợi không còn ai ở bên ngoài nữa, Dương Thần lại nhìn xung quanh, tìm được một góc tường có gắn cameras, bắn thẳng đạn vào đó, chiếc cameras đó dập nát luôn.
Đường Uyển trên giường bệnh rất yếu, nhìn thấy Dương Thần làm xong mọi chuyện, mặc dù rất tò mò, nhưng cũng không lãng phí sức lực hỏi nhiều, trong ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng.
- Tốt rồi, tiếp sau đây anh sẽ tiến hành trị liệu cho em, nếu như thành công, thì chắc em sẽ rất nhanh có thể hồi phục được, nhưng có điều em phải ngoan ngoãn phối hợp mới được.
Dương Thần cười nói.
Đường Uyển nhẹ nhàng nói:
- Em tin anh...làm sao...để phối hợp đây?
Dương Thần không nói gì, dơ ngón tay trỏ ở tay trái ra, lại ấn ngón trỏ của tay phải vào trán mình.
Ngón trỏ xuất hiện cái gì đó hồng hồng, hóa ra là Dương Thần cắn ngón tay của mình, chảy máu.
Dương Thần nhỏ máu ở ngón tay trỏ vào đôi môi khô cạn của Đường Uyển, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Đường Uyển, mỉm cười nói:
- Nói rồi, phải phối hợp với anh, ngoan ngoãn mút ngón tay của anh, dùng hết sức để mút....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.