Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 646: Vợ tốt, mẹ tốt




Lưu Thanh Sơn cũng không ngu ngốc, muốn nói rằng những người có kinh nghiệm để giúp hội có rất nhiều. Nếu như mọi người đều tranh đoạt, nhất định hội sẽ sụp đổ, mất nhiều hơn được, cho nên ông ta mới trực tiếp đặt đứa con trai mình vào vị trí đó.
Con nối nghiệp bố, trong thế giới xã hội đen này không phải là hiếm gặp. Lợi ích lớn nhất chính là tránh được sự mâu thuẫn giữa các bè phái trong bang hội trở nên gay gắt. Vì vậy rất nhiều lúc các nguyên lão trong bang hội mặc dù không phục nhưng cũng không dám tùy tiện phản đối thẳng thừng.
Lúc này, nhìn thấy mọi người đều muốn đối phó với mình, Lưu Thanh Sơn mặc kệ cho bọn họ cắn xé nhau, còn mình thì ngư ông đắc lợi.
Những Đường Chủ đang ngồi cạnh nhau liền châu đầu ghé tai vào với nhau, vẫn là chú Trương-người già nhất lên tiếng trước, nói:
- Thực ra tôi muốn nói rằng, ngoại trừ Hội trưởng ra, một người có uy tín nhất, có thực lực nhất trong hội Thanh Long chúng ta cũng chỉ có một người có thể đảm nhận.
Nói xong, lão Trương quay đầu về hướng Từ Oánh đang ngồi bên cạnh Lưu Thanh Sơn.
- Phu nhân Hội trưởng. À, không, Đường Chủ Từ, nữ giới không nhường nam giới, ngay cả một người có công lớn nhất trong việc xây dựng lên hội Thanh Long chúng ta-lão Trương tôi đây cũng tuyệt đối bái phục bà, ủng hộ cho việc Đường Chủ Từ đảm nhận chức Hội trưởng này.
Vừa nói ra lời này, sắc mặt của Lưu Thanh Sơn trở nên trắng bệch, cả người như hóa đá.
Từ Oánh sắc mặt vẫn rất thản nhiên, khẽ cười với lão Trương:
- Chú Trương khách sáo rồi, Từ Oánh tôi đây thì có đức có tài gì chứ.
Phản ứng của Từ Oánh, khiến cho ánh mắt của Lưu Thanh Sơn sắc lại.
Tiếp sau đó, những phụ nữ Hồng Y, những ông chủ đứng đầu, còn có những nhân vật quan trọng đắc cận cũng lần lượt phụ họa theo.
- Ha ha ha…Cùng là nữ giới, tôi đương nhiên ủng hộ chị Từ Oánh làm Hội trưởng…
- Nhiều năm nay, Đường Chủ Từ đã tận tụy vì hội Thanh Long, hơn nữa còn có sức khỏe, tuyệt đối là người đáng được chọn.
- Tôi đã rất khâm phục phu nhân Từ, tôi không phản đối.
- Lời của Đường Chủ Từ…trái lại có thể khiến người khác tin phục, huống hồ Minh Hào vẫn là con trai của Đường Chủ Từ. Cho dù làm điều này là để chuẩn bị cho tương lai của Minh Hào thì cũng là một lựa chọn tốt.
Mọi người nghiêng về một bên, bắt đầu tán tụng Từ Oánh, cho rằng Từ Oánh là người thích hợp nhất để tiếp nhận chức Hội trưởng.
Nụ cười nhạt của Từ Oánh từ lúc bắt đầu cho đến cuối cùng vẫn không che đậy nhiều, trên mặt lộ rõ vẻ đắc thắng, ánh mắt nhìn về phía Lưu Thanh Sơn ngồi bên như trêu ngươi, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại có chút hàm ý:
- Thanh Sơn, làm thế nào bây giờ. Mọi người đều muốn em thay thế vị trí của mình.
Lưu Thanh Sơn hít một hơi dài, mặt trầm tư không nói gì, nửa cười nửa không với người phụ nữ quen thuộc nhưng lại xa lạ đối với mình.
- Bà đúng là…Vợ tốt của tôi, mẹ tốt của Minh Hào…
Từ Oánh dịu dàng nhìn Lưu Thanh Sơn nói:
- Thanh Sơn à, trên đường đến đây, mình cũng đã nói với em. Mình không còn trẻ nữa, cũng đã mệt mỏi rồi, vì vậy hãy để em giúp mình gánh bớt nỗi ưu phiền đó, không được sao?
- Nếu như tôi nói không được…
Lưu Thanh Sơn nhướn lông mày, gân guốc trên cánh tay nổi lên, đương nhiên đang kiềm chế sự tức giận.
Ông không thể ngờ rằng, tất cả những gì mà mình thiết kế, cuối cùng nguyên nhân dẫn đến sự thất bại trong chốc lát vẫn là do bản thân đã quá tin tưởng vào người thân cận của mình, để rồi họ phản bội lại mình.
Hơn nữa, phản bội đến nỗi không còn lưu luyến một tí tình cảm nào.
Từ Oánh lắc đầu thương tiếc, thở dài:
- Thanh Sơn. Mình biết em từ khi em cùng mình bắt đầu đi tranh giành thiên hạ. tâm nguyện của em rất nhỏ bé, em luôn sắp xếp tất cả các bước để cho mình không phải lo lắng điều gì ở phía sau, mà có thể chiến đấu anh dũng ở phía trước…
Trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Thanh Sơn như chìm vào trong những hồi ức quá khứ, trong mắt tràn đầy sự đau thương.
Ánh mắt Từ Oánh bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, nói:
- Em đã hạ quyết tâm, đương nhiên sẽ không có sai sót…
Nói xong, Từ Oánh vỗ tay “bụp bụp”.
Đột nhiên, tất cả các cửa trong hội trường đều “uỳnh uỳnh” bị mở ra. Một đoàn những người đàn ông mặc áo đen, chân tay to khỏe, vây xung quanh hội trường.
Lúc này, thần hồn nát thần tính, nhìn gà hóa cuốc.
Lưu Thanh Sơn trợn tròn hai mắt, nắm chặt nắm đấm trong tay. Ông ta không ngờ, Từ Oánh còn sắp xếp nhiều quân bao vây như vậy.
Xem ra, tất cả những điều này đều đã được hạ quyết tâm rồi.
- Từ Oánh, điều này không được nói trước đó.
Đột nhiên, người đàn ông họ Trương hét lên:
- Không phải bà đã nói, chỉ cần ủng hộ bà lên làm chức Hội trưởng là được rồi hay sao? Sao lại còn có nhiều quân bao vây như vậy chứ? Bà tính dùng súng để làm gì chúng tôi?
Hiển nhiên, những người ở đây đều có những phần lợi từ lời hứa của Từ Oánh, nhưng Từ Oánh lại lừa bọn họ.
Từ Oánh cười vang:
- Chú Trương, đầu súng hướng vào ai, điều đó không quan trọng, quan trọng là chú còn sống, không phải sao? Tôi nói khi tôi được chọn làm Hội trưởng, tôi sẽ nâng cổ phần của các người lên, điều đó là không sai, nhưng cũng không nói là sẽ không cho người mai phục.
- Bà…Bà là đồ tiện nhân. Chúng tôi tạo phản theo bà, lẽ nào vẫn chưa đủ sao?
Tên họ Trương đương nhiên rất tức giận, cảm thấy mình như bị tàng hình, oán giận vô cùng.
Từ Oánh ánh mắt lạnh lùng, một cái rất vang rất lớn “Đoàng!”.
“Thình thịch thình thịch”
Sau tiếng vang đó, đầu súng gần đầu tên họ Trương nhất phun ra một ngọn lửa.
Tên họ Trương đang đứng chửi rủa thì trong khoảnh khắc, đầu nứt toác, máu me bắn tứ tung, chết ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người đều hoảng loạn sợ hãi, không thể tin vào Lão Đường Chủ đã chết ngay trước mắt.
- Chú Trương.
Lưu Thanh Sơn gầm lên, hai mắt đỏ ngầu, đau thương. Dù sao đó cũng là người đã dìu dắt ông, cùng ông giành thiên hạ. Cho dù là có tranh chấp, nhưng trong lòng ông vẫn rất còn tình nghĩa.
Từ Oánh hừ lạnh một tiếng:
- Tuổi tác cao như vậy rồi, cũng không có gì đáng đau buồn nhiều. Nhìn xem, chất lượng súng bây giờ không tốt, rất dễ bị cướp cò.
Lưu Thanh Sơn quay đầu mạnh một cái, chỉ thẳng vào mặt Từ Oánh quát:
- Người đàn bà độc ác. Làm sao bà có thể làm những việc như vậy chứ?
Từ Oánh không một chút sợ hãi, nhìn trừng trừng, nói:
- Thanh Sơn, em là người phụ nữ như thế nào, mình là người rõ nhất, không phải sao? Năm đó, khi mỗi lần em phái người đi mai phục, công kích thành công, máu chảy thành sông, mình đều khen em biết làm việc…Tại sao bây giờ lại mắng em chứ…Quả nhiên, trong lòng minhg vẫn không coi em là người phụ nữ của mình, đúng không?
- Bà…Tôi…
Lưu Thanh Sơn dường như đã không còn sức lực nào nữa, cố nói:
- Từ Oánh. Đừng như vậy nữa, bà hãy tha cho những người này đi. Tôi có làm chuyện gì thì cũng chưa xảy ra việc…
- Ha ha ha…
Từ Oánh phá lên cười, như kiểu vừa nghe thấy một việc đáng cười nhất thế gian, cười đến nỗi rung hết cả người:
- Lưu Thanh Sơn, xem ra ông già thật rồi. Ông thực sự cho rằng tôi sẽ để ý xem ông có thực sự yêu tôi không à?
Trong ánh mắt của Lưu Thanh Sơn lộ vẻ tuyệt vọng, ông có thể nhận ra, Từ Oánh thực sự không để ý đến điều đó.
- Bà làm như vậy…rốt cuộc là vì cái gì?
Lưu Thanh Sơn hỏi một cách bất lực:
- Tôi một lòng muốn Minh Hào ngồi vào vị trí này, lẽ nào Minh Hào không phải là cốt nhục mà tôi và bà sinh ra hay sao? Lẽ nào điều đó vẫn chưa đủ sao? Chẳng lẽ bà muốn đoạn tuyệt tình nghĩa vợ chồng của chúng ta bao năm qua sao?
Từ Oánh khoan thai đảo ánh mắt quanh hội trường, sau khi tên họ Trương bị bắn chết, tất cả mọi người đều câm như hến, không ai dám lên tiếng.
Từ Oánh cười đắc ý, trả lời:
- Mình Hào là con của tôi, không sai. Nhưng nó không cần một con hổ không có răng nanh như ông làm bố…
- Cái gì…
Lưu Thanh Sơn bỗng sững người lại.
Từ Oánh nhìn Lưu Thanh Sơn với vẻ thương hại, nói:
- Lưu Thanh Sơn. Ông bây giờ đã không phải là ông của năm đó nữa rồi. Trước kia, khi tôi gặp ông ở khách sạn, ông hùng hổ như vậy, tàn nhẫn như vậy, quả quyết như vậy…Những việc ông làm chỉ biết nghĩ đến quyền lực và của cải, căn bản không nghĩ đến những thứ tình cảm vớ vẩn khác…
Về hưu? Sống nốt quãng đời còn lại? Ha ha, Từ Oánh tôi đây vất vả chịu khổ bên cạnh ông gần 20 năm nay, sinh cho ông một thằng con trai, lẽ nào cuối cùng lại vì chăm sóc một lão già ngu ngốc như ông sao?
Lưu Thanh Sơn ngây người ra, trợn tròn mắt, há hốc miệng. Nếu không phải là đang ngồi ghế dựa thì có lẽ thân thể ông đã ngã ngay xuống đất rồi.
- Người mà tôi thích chỉ có Lưu Thanh Sơn của năm đó- một người vì muốn đạt được mục đích mà không từ một thủ đoạn nào, không phải là một con chuột nhắt như bây giờ, chỉ biết đưa con trai mình lên chức vụ đó, rồi rút lui về phía sau… Thống nhất được Yến Kinh, ông đã mãn nguyện rồi chứ? Ông đã không có khả năng đi thống nhất được Hoa Hạ, cũng không có khả năng xuyên quốc gia, vậy để tôi giúp ông hoàn thành những thứ đó…
Ánh mắt của Từ Oánh như điên cuồng, cười đắc ý.
Lưu Thanh Sơn ngẩng đầu lên, cười khẩy, lắc đầu nói:
- Thống nhất toàn bộ Hoa Hạ? Thật thiệt cho bà khi nói ra lời đó…Từ Oánh, chỉ dựa vào một người phụ nữ như bà thì bà thực sự cho rằng mình có năng lực lớn như vậy sao?
- Ông sai rồi, còn có tôi.
Bỗng nhiên, Cao Việt ngồi ở ghế sau, vẫn không nói nửa lời từ đầu đến giờ đứng dậy, sắc mặt hầm hầm nói.
Lưu Thanh Sơn lại một lần nữa không dám tin vào mắt mình, ngây người ra nhìn Cao Việt đã hoàn toàn khác trước.
- Cậu…cậu cũng phản bội tôi…
- Tại sao lại không chứ?
Cao Việt nhe răng cười, vòng một tay ra ôm lấy vòng eo đẫy đà của Từ Oánh.
Từ Oánh không một chút để ý, ngược lại còn dịu dàng dựa vào ngực Cao Việt, vẻ mặt ngất ngây, thân thể như rắn nước.
Lưu Thanh Sơn giật mình tỉnh ngộ, không kiềm chế được cảm xúc của mình, cười phá lên.
- Ha ha ha…Tốt tốt tốt. Một đôi gian phu dâm phụ. Hóa ra hai người mà tôi tin tưởng nhất, không ngờ lại phụ lòng tôi như thế…
Lưu Thanh Sơn vừa cười vừa khóc, nói:
- Thảo nào, Cao Việt vừa mới vào tù, Từ Oánh bà đã vội vàng bảo tôi cứu hắn ta ra… Hóa ra…hóa ra là một ổ với nhau cả…
Cao Việt một tay vuốt ve bên hông của Từ Oánh, một tay giơ ra chỉ:
- Chậc chậc, Lưu Thanh Sơn. Ông đã không làm gì được nữa rồi. Thứ mà Từ Oánh cần chính là một người đàn ông có thể cùng cô ấy không ngừng mở rộng bản đồ hội Thanh Long, mà không phải là một con mèo suốt ngày chỉ biết giơ nanh múa vuốt ra dọa dẫm kẻ khác.
Không ít những nguyên lão khác ở đây cũng đều kinh ngạc vì không ngờ Từ Oánh và trợ thủ đắc lực của Lưu Thanh Sơn-Cao Việt câu kết với nhau. Nhưng đối với bọn họ mà nói, chỉ cần sống được, điều đó mới là quan trọng, cũng không có ai dám tùy tiện nói cái gì. Hơn nữa chỉ cần Từ Oánh ngồi vào chức đó thì hoa hồng của hội Thanh Long mà họ nhận được sẽ chỉ nhiều thêm mà thôi, căn bản là bọn họ không quan tâm ai lên làm Hội trưởng.
Dù sao Lưu Thanh Sơn cũng nhiều năm từng trải, gặp một cuộc đả kích như vậy cũng có thể nhanh chóng lý giải được, trầm giọng nói:
- Từ Oánh… Bà đã bước đến nước này, vậy tôi cũng không còn gì để nói. Tôi thua rồi.
Tuy nhiên, tôi hi vọng bà đừng làm gì Dương Thần, cũng đừng làm gì mẹ con Minh Ngọc…
Dương Thần ở một bên nhìn thấy sự việc đã đến nước này, cũng hơi hơi giật mình. Không ngờ mẹ vợ bé vừa mới gặp không lâu đã thành “người phụ nữ độc ác”, thế sự thật khó lường.
Nhưng nhìn thấy Lưu Thanh Sơn rơi vào tình cảnh như vậy mà còn suy nghĩ đến mẹ con Lưu Minh Ngọc và mình, Dương Thần cũng có chút vui mừng, vì vẫn nhìn thấy ông ta là một người đàn ông có tình có nghĩa.
- Ông yên tâm, tôi đã sớm sắp xếp hết rồi.
Từ Oánh cười đắc ý:
- Chờ tôi tiễn ông xuống Tây Thiên, rồi nói rằng ông bị người mưu sát. Sau đó, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Minh Hào, còn với mẹ con kia…Tôi sẽ tìm người về. Còn về Dương Thần-thằng con rể quý hóa của ông…Ha ha…
Từ Oánh nhìn Dương Thần bằng ánh mắt khác thường, nói:
- Thực ra, tôi phải cảm ơn ông rất nhiều, Lưu Thanh Sơn à. Trước khi ông chết còn tặng tôi một món quà lớn như vậy…Chỉ cần Dương Thần ở trong tay tôi, thì đối phó với hội Hồng Kinh ở Trung Hải sẽ dễ dàng hơn nhiều…
- Bà, bà sao có thể…
Lưu Thanh Sơn chỉ vào Từ Oánh, nhưng lại không biết nên phản kháng thế nào, chỉ có thể nhìn Dương Thần một cách đau đớn:
- Dương Thần, là tôi có lỗi với cậu…
- Hừ, sao không nói có lỗi với tôi…
Lúc này Cao Việt cười lạnh lùng, nói:
- Bố vợ, con rể các người. Một kẻ nhìn thấy chết mà không cứu, một kẻ thì tống tôi vào nhà giam. Cao Việt tôi đây chẳng phải quân tử gì và cũng không phải không có vết nhơ. Lưu Thanh Sơn, tôi sẽ khiến con rể ông có một cái chết đẹp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.