Con Cáo Vẽ Máu Lên Canvas Lanh

Chương 8: Chiều Thứ Tư - Họa sĩ điên & những mẩu giấy nhớ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi trưa, mọi người quyết định lên tầng để nghỉ ngơi. Rút kinh nghiệm hôm qua, bọn họ cảm thấy ngủ tập thể chẳng giúp họ an toàn hơn chút nào. Hơn nữa, thi thể của Kiều Hương đã được chôn cất cẩn thận, tâm lý của họ cũng bớt e ngại hơn.
Phòng ngủ thứ nhất đã bị Phong và Cáo chiếm dụng. Vì vậy, phòng ngủ thứ hai được phái nữ dọn vào, phòng ngủ thứ ba được phái nam chen chúc, phòng ngủ thứ tư của Kiều Hương thì không ai dám bén mảng lại gần.
- Trâm Anh, cậu không định ngủ trưa à?
Quỳnh ngồi trên giường, thấy Trâm Anh vẫn luôn sắp xếp vali thì quan tâm hỏi han.
Trâm Anh đáp:
- Sắp rồi, các cậu ngủ trước đi. Tôi còn đi vệ sinh.
Sau đó, cô bước vào phòng vệ sinh kết hợp phòng tắm ngay bên cạnh. Nhưng khi cánh cửa vừa đóng lại, cô liền trở nên suy sụp tinh thần, ngồi bệt xuống nền gạch ẩm ướt. Đây là trạng thái vô cùng hiếm thấy ở một phái nữ cá tính, hiện đại và gan góc như cô.
Nguyên nhân phải kể từ đêm ngày Thứ Hai, sau khi Kiều Hương tử vong, cô tìm thấy trong vali mình một mẩu giấy nhớ. Mặc dù vali của cô luôn luôn khóa, đến cả chìa khóa cũng được cô xâu vào vòng đeo cổ.
Hôm nay, mọi người phát hiện thi thể của Lệ, Trâm Anh lại phát hiện trong vali lại xuất hiện thêm một mẩu giấy nhớ khác. Nội dung thậm chí còn quỷ dị hơn.
Mẩu thứ nhất viết:
"Thứ Hai, ngày 09 tháng 6 năm 20XX
Đêm nay Kiều Hương thật xinh đẹp. Khi tôi bước vào phòng, cô ấy liền lúng túng giấu bức tranh xuống gầm giường.
Nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy, đó là bức tranh vẽ hoa linh lan.
Linh lan là loài hoa đẹp và có khá nhiều ý nghĩa. Nghe nói nó tượng trưng cho tình yêu tinh khôi, có thể sử dụng làm hoa cưới cô dâu. Ngoài ra, nó còn tượng trưng cho lời xin lỗi chân thành và ngọt ngào.
Có lẽ Kiều Hương vẽ nó để cầu hôn tôi, cô ấy muốn cầm một bó linh lan vào ngày cưới.
Nhưng tôi vẫn đưa cho cô ấy uống chai nước độc của mình.
Khi Kiều Hương chết, tôi cũng đã vẽ hoa linh lan lên cơ thể cô ấy. Như tôi đã nói ở trên, loài hoa này tượng trưng cho lời xin lỗi đầy chân thành và ngọt ngào."
Mẩu thứ hai thì lại viết:
"Thứ Ba, ngày 10 tháng 6 năm 20XX.
Tôi đã quá quen với thuốc mê, nên đành giả ngủ.
Cáo khiến tôi cảm thấy phiền phức, bỗng dưng xuất hiện, dường như thằng nhóc này muốn cứu Lệ.
Tuy nhiên, điều khiến tôi buồn cười nhất chính là: Lệ nghĩ rằng Cáo chính là hung thủ.
Khi Cáo sơ suất, tôi đã làm ngất cậu ấy.
Lệ có chút ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức tỏ ra mừng rỡ. Lệ tưởng rằng tôi làm vậy để cứu cô ả.
Tôi suýt nữa không nhịn được cười. Tuy nhiên, tôi vẫn tỏ ra tốt bụng, đến bên rồi hứa mình sẽ bảo vệ cô.
Lệ liên tục cảm ơn tôi. Cảm ơn nhiều quá cũng phiền, vậy là tôi dùng khăn tẩm tinh dầu gây mê, bịt mũi Lệ. Tôi đã sớm trộm một ít từ cô ta.
Lệ không ngừng giãy dụa. Cô ta cào tôi, đá tôi, nên tôi phải mang cô ta ra ngoài vườn, dùng rìu chặt tứ chi. Cô ta còn trừng mắt với tôi, nên tôi đã đính chúng lại.
Cả người ê nhức. Sáng tác nghệ thuật cũng thật vất vả."
Đọc xong, gương mặt của Trâm Anh trở nên tái nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh.
Tại sao hung thủ lại viết thứ này rồi bỏ vào vali của cô? Bỏ vào bằng cách nào? Và tại sao kẻ này lại chọn cô mà không phải là người khác?
Tuy nhiên, hiện tại Trâm Anh không thể suy nghĩ được gì. Cô vẫn chưa dám nói với ai, kể cả anh và em trai của mình, bởi vì cô không muốn liên lụy đến họ.
Cuối cùng, Trâm Anh lấy lại tinh thần, vo nát những mẩu giấy rồi ném vào bồn cầu, xả nước. Cô đến bên bồn rửa tay, lấy ra một bao thuốc lá nhăn nhúm từ trong túi quần. Khi đầu thuốc được châm lửa, mùi nicotine(1) phảng phất trong không khí khiến cô bình tĩnh hơn phần nào.
- Mày làm vậy chỉ vì muốn khiêu khích tao, có phải không?
Trâm Anh nói, đồng thời nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong gương. Đôi mắt cô chứa đầy sự phẫn nộ và thù địch, giống như ánh mắt trong bức tranh "Thiên thần sa ngã"(2) của họa sĩ Alexandre Cabanel. Có lẽ cô ta đang tưởng tượng mình đang thật sự đối mặt với kẻ sát nhân.
Đầu giờ chiều, sau khi nghỉ trưa, mọi người chia nhau đi tìm những đồ vật có màu xanh cổ vịt.
Phong muốn quay lại phòng sách nên lấy cớ vào đó để điều tra. Khỏi cần phải nói, Cáo lại tiếp tục đi theo anh.
- Sao không theo anh chị em?
Trong phòng sách, Phong vừa lật vài cuốn sách vừa hỏi đối phương. Kể ra cũng thật kỳ lạ, ngay từ ngày đầu tiên, Cáo vẫn luôn dành đa số thời gian ở bên anh, mặc dù mối quan hệ giữa cậu và mọi người cũng không tệ, hơn nữa trong đó còn có anh chị ruột của cậu.
Cáo chỉ khẽ cười, nói:
- Bởi vì hầu hết loài cáo đều thích sống đơn lẻ, không thích tụ tập thành bầy nha. Nhưng chúng cũng rất chung thủy, sống một vợ một chồng, vậy nên thích đi theo cặp là điều đương nhiên.
Phong: "..."
Cáo lại bắt đầu huyên thuyên về những điều mà Phong không hiểu, nói đúng hơn là không muốn hiểu. Cho nên anh lại tiếp tục mặc kệ cậu.
Phong mở ngăn tủ sách ra. Quả nhiên, bức tranh vẽ hoa linh lan nọ đã không còn ở đây nữa, hung thủ đã sớm quay lại và lấy nó đi.
Vậy là Phong liền đem chuyện này kể cho Cáo nghe. Anh còn cho cậu xem ảnh chụp trong điện thoại mình.
Cáo nhìn qua, liền nói:
- Đây đúng là phong cách vẽ của chị Kiều Hương, thích sử dụng những gam màu tươi sáng. Chị ấy thường tham lam tả kỹ tất cả các chi tiết, dẫn đến bố cục tranh khó phân biệt mảng chính và mảng phụ.
Ngập ngừng một lúc, Cáo lại nói tiếp:
- Anh hiểu ý của em không? Trình độ của chị ấy chưa vững, nên để vẽ được bức tranh tả thực sinh động như thế này thì chắc chắn cần phải có cảnh mẫu để vẽ theo.
Tức là khung cảnh vườn hoa linh lan này có thật ở ngoài đời, không phải là do Kiều Hương tự tưởng tượng ra.
Phong đồng tình với cậu, liền bổ sung:
- Và khung cảnh này có ý nghĩa với tình yêu của cô ấy.
- Anh không cảm thấy nơi này khá quen mắt à? - Cáo khẽ nói. - Đằng sau lò dạy vẽ của cha em, có một vườn hoa linh lan rất tươi tốt.
Phong có chút sửng sốt. Đã lâu không đến nơi đó, anh suýt nữa đã quên mất chi tiết quan trọng này.
Vậy thì khi còn học vẽ, người Kiều Hương để ý là ai? Hai người họ đã có kỷ niệm nào ở vườn hoa linh lan cùng với nhau?
Phong nhìn sang Cáo, đăm chiêu suy nghĩ. Thằng nhóc này nói rằng mình thường về lò vẽ vào những ngày lễ tết. Điều này có nghĩa là cậu có khả năng là người mà Kiều Hương thích, nhưng khả năng này không cao.
Cáo bị đối phương nhìn, có chút không tự nhiên. Bèn nói:
- Sao nhìn em? Đừng nói là anh lại nghi ngờ em nha. Em sẽ giận thật đấy.
- Không. - Phong liền quay mặt đi, bình tĩnh nói: - Vì em đẹp trai thôi.
Tất nhiên, những lời này không phải là sự thật. Hiếm khi Phong biết nói đùa với người khác. Nhưng anh cũng cảm thấy Cáo thật sự đẹp trai, dù là cảm nhận bằng con mắt của người bình thường hay bằng góc nhìn của một người nghệ sĩ.
Dù sao, Cáo vẫn rất vui với lời nói đùa này, hai tai lại đỏ bừng lên. Cậu khoác tay lên vai anh, cười nói:
- Tất nhiên rồi, bởi vì em đã từng đi phẫu thuật thẩm mỹ mà.
Nghe vậy, Phong lại quay sang nhìn gương mặt Cáo một hồi. Anh cảm thấy từng đường nét trên mặt cậu đều rất tự nhiên, giống như một bức tranh được vẽ ra từ một họa sĩ bậc thầy, khiến người ta sinh ra thiện cảm. Anh khó tin nói:
- Không nhìn ra.
- Thật mà. - Cáo lại nói. - Anh chị em cũng phẫu thuật thẩm mỹ, khi vừa mới đủ tuổi. Bởi vậy, chẳng ai trong bọn em trông giống bố mẹ. Em rất ngưỡng mộ những người sinh ra đã đẹp như anh, không đại trà, cũng không giả tạo.
Nhưng Phong lại không quá quan tâm đến vẻ ngoài của mình. Dù anh có là một người mang ngoại hình xấu xí, bị mọi người chê cười thì anh cũng mặc kệ. Còn việc người khác xấu hay đẹp thì càng không liên quan đến anh. Khi nhìn vào gương mặt của họ, anh chỉ nghĩ đến việc giải phẫu tạo hình, tỉ lệ có hài hòa cân đối hay không.
Phong thản nhiên nói:
- Ngoại hình chỉ là da thịt.
Nghe vậy, Cáo phì cười, cậu cảm thấy đối phương nói điều gì cũng rất cá tính và phong vị. Tuy nhiên, rất nhanh, cậu lại trở nên ủ rũ, cúi đầu nói:
- Nhưng nếu không phẫu thuật thẩm mỹ, cha mẹ em sẽ bị bại lộ mất...
Lời Cáo nói rất nhỏ, khiến cho Phong rất khó để có thể nghe thấy. Anh nghiêng người, ghé sát vào cậu để nghe được rõ hơn. Nhưng bên dưới lầu lại truyền đến âm thanh, lấn át đi giọng nói của Cáo.
- Phong ơi! - Quỳnh đứng ở chân cầu thang, gọi vọng lên. - Các cậu tìm kiếm xong chưa?
Cả Phong và Cáo đều bị tiếng của cô làm cho giật mình. Cả hai vội vàng xuống dưới tầng, phát hiện tất cả mọi người đều đã tập hợp tại phòng khách. Họ đang tổng hợp một đống đồ vật có màu xanh cổ vịt.
Vĩ Văn tìm thấy vài phiến đá hoa cương ốp sàn trong nhà kho.
Quỳnh tìm thấy một bộ váy và khăn quàng cổ hàng hiệu trong vali của mình.
Cáo tìm được một cuốn tiểu thuyết bìa cứng.
Những người khác cũng có thu hoạch, nhưng đa số thường nhầm lẫn màu xanh cổ vịt với xanh nước biển, xanh lục thông thường.
Mọi người kiểm tra một hồi, không tìm thấy đồ vật nào khắc số, thậm chí còn chẳng có món đồ nào có màu trùng khớp với tuýp màu. Khi bọn họ dần tuyệt vọng, Quỳnh bỗng dưng thốt lên "a" một tiếng, rồi nói với những cô gái khác:
- Đúng rồi! Phòng ngủ của chúng mình còn một cái đồng hồ thì phải...
Trâm Anh gật đầu. Bọn họ suýt nữa quên mất món đồ này. Nó cũng có màu xanh cổ vịt, nhưng vì nó là một cái đồng hồ chết, nên chẳng ai thèm quan tâm.
Mọi người nóng vội chạy lên phòng ngủ số hai. Vĩ Văn đứng lên giường, dễ dàng vươn tay tháo chiếc đồng hồ xuống.
So sánh về màu sắc, màu vỏ của chiếc đồng hồ này trùng khớp với màu xanh cổ vịt trong tuýp.
Bọn họ cùng nhau kiểm tra mặt trước và mặt sau đồng hồ, tuy nhiên vẫn chẳng tìm thấy gì đặc biệt. Sâm là người sốt ruột nhất. Cậu bạn này suýt nữa đi tìm tua vít để dỡ từng bộ phận của đồng hồ ra.
May thay, Cáo kịp thời cản Sâm lại, đồng thời chỉ tay vào mặt trước đồng hồ, nói:
- Đừng tìm nữa. Ngay từ đầu, con số đó vẫn luôn ở đây.
Mọi người nhìn theo hướng Cáo chỉ. Kim giờ, kim phút và kim giây của đồng hồ đều trùng hợp chỉ vào con số một.
1 giờ 01 phút 01 giây.
Lại là số 1.
Con số thứ hai trong dãy mật mã là số 1.
HẾT CHƯƠNG 8
(1] Nicotine: là một chất gây nghiện mạnh, có trong thành phần của thuốc lá và gây ra tác động tiêu cự
(2) Thiên thần sa ngã (The Fallen Angel): là một tác phẩm được thực hiện vào năm 1847 bởi họa sĩ hàn lâm người Pháp Alexandre Cabanel.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.