Còn Chọc Tôi Đánh Anh Thật Đó

Chương 17:




Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Đối với một người đi làm công mà nói, thì từ thứ hai đã bắt đầu mong chờ ngày cuối tuần rồi.
Nhưng đối với King một người đi cửa sau mà nói, lúc đi làm chính là một tên chỉ biết kéo dài công việc mà thôi, nên tới cuối tuần cũng chả phải một ngày đặc biệt gì, đơn giản là sáng sớm tập luyện thể dục, ăn điểm tâm, ở công ty chẳng có việc gì thì đổi lại giờ ở nhà cũng chẳng có việc gì, ăn cơm chiều, lại tập luyện, rồi ngủ.
Đối dạng người dùng quan hệ như y, trong công ty cũng không phải chỉ có 1 mình y, ban lãnh đạo cũng từ lâu bỏ mặc y rồi, muốn học làm gì đó thì cứ mà tự giác học đi, còn không muốn học thì cứ ngồi không hoài như thế, dù sao cũng là lấy phần tiền lương cơ bản nhất, một công ty lớn thế này, chẳng lẽ lại không nuôi nổi một tên nhóc thế này sao.
Nhưng Jason, thì vẫn rất siêng năng nỗ lực khuyên bảo y nên học tập nhiều hơn, có nhiều kỹ năng bên người vẫn tốt hơn.
King đôi khi cũng chịu nghe một chút, theo hắn học một chút cơ bản như cách làm báo biểu, làm mấy công tác thống kê này nọ, có đôi khi lại ngoảnh mặt làm ngơ, không liếc mắt nhìn hắn đã coi như là đãi ngộ tốt lắm rồi.
Jason lần nào cũng là bất đắc dĩ, mà thôi mà thôi, thằng nhóc này dù sau này không làm sát thủ nữa thì hắn cũng nuôi y được.
Buổi sáng ở nhà không có việc gì, buổi trưa King cảm thấy toàn thân cả người đều không chịu được, cùng Jason nói muốn ra ngoài 1 chút. Jason suy nghĩ 1 chút, đều nhanh chóng dọn dẹp, vừa vặn dẫn King đi mua quần áo.
Đúng rồi, hồi mới cuối xuân gặp nhau đến giờ, đảo mắt cũng đã qua nửa năm, nói dài cũng không coi là dài, nhưng đều đem quỹ tích nhân sinh của hai người họ hoàn toàn thay đổi.
Nhớ tới lúc xưa Jack cười nhạo hắn ra tay quả thực vừa nhanh vừa chuẩn, hắn cười gõ đầu Jack, hiện tại ngẫm lại … quả thật nhanh.
Lại nói, lúc trước hắn cũng không ngờ cứ thế mà bắt được thằng nhóc này vào tay, kết quả, đừng nói King nghẹn họng nhìn trân trối với sự kinh sợ không ngớt, mà ngay cả hắn cũng quả thật ngoài dự định.
Nhưng giờ nhớ lại, cũng không phải là một bước sai lầm, cứ thế mà thuận theo tự nhiên vậy.
Quả nhiên chính là tính tương thích của hai người quá hài hòa.
Jason đắc ý cười.
Ra cửa, không lái xe, đi bộ hơn 10 phút chính là khu trung tâm náo nhiệt, các plaza lớn nối tiếp nhau san sát.
Tùy tiện vào một cửa tiệm, các sản phẩm rực rỡ muôn màu lòe lòe phát quang, hấp dẫn rất nhiều khách hàng, rộn ràng nhốn nháo.
“Thật là náo nhiệt.” Jason cảm thán.
King “ừ” một tiếng phụ họa, trực tiếp đi tới tầng quần áo dành cho nam, ra tay cũng cực kỳ chuẩn, nhìn trúng vài món đồ mùa thu, đều là giá cơ bản, chọn được rồi cũng lười trả giá, cứ thế cà thẻ rồi đi.
Toàn bộ quá trình mua đồ chưa tới nửa tiếng.
Thế nhưng hai người họ không phải là ra ngoài để giết thời gian hay sao?
Jason bật cười, lại dẫn người tới tiệm vàng lầu một.
King liếc mắt nhìn hắn, hoài nghi hỏi: “Làm gì?”
Jason khoác tay lên cổ y: “Yên tâm, không phải dẫn em đi mua nhẫn. Thế nhưng chúng ta cũng coi như quen nhau lâu như thế, muốn tặng em một món quà.”
Tuy rằng Jason nói thẳng như thế, không hề xấu hổ ngượng ngịu, King thật ra vẫn có thể chậm rãi tiếp nhận, suy nghĩ 1 chút: “Là bản thân anh muốn quà, thế nhưng lại không muốn trực tiếp nói với tôi sợ mất mặt, cho nên uyển chuyển mà dùng cụm ‘trao đổi đồng giá’ mà nhắc tôi đi?”
Jason vô cùng thân thiết nhéo mũi y: “Bối Bối nhà chúng ta thật thông minh.”
King: “…”
Hai người trực tiếp đi tới quầy đồng hồ đeo tay, lựa chọn cũng toàn là hàng cơ bản, cũng không có mua gì mà đồng hồ đôi, mà trực tiếp mua thẳng hai cái giống nhau như đúc, mỗi người thanh toán một cái, rồi dùng nó mang cho người còn lại.
Cho nên, tặng quà cho đối phương, kỳ thực, cũng là dùng tiền của mình tặng cho mình?
Nếu như không có mấy cái loại “vật tín ước” gì gì đó, thì AA cũng không cần phải lo lắng …
Nói chung, mua đồng hồ đeo tay cũng mất chưa tới 10 phút.
Cuối cùng Jason đề nghị: “Có muốn ra ngoài dạo đường lớn không? Hoặc là tới quán cà phê nào đó ngồi uống gì đó?”
Mấy cái cà phê này ở nhà cũng uống được, cho nên King chọn đi dạo đường lớn
Đi trên con đường lớn, người đến người đi, King nhìn đoàn người đông đúc, bỗng nhiên có chút nhớ nhà.
Không phải là căn nhà trọ ở New York, cũng không phải căn nhà của Jason, mà chính là căn phòng ở mà mình mua ở Thái.
Thời gian mà mình yếu đuối nhất, chính là ở nơi đó vượt qua.
Phơi nắng, uống nước dừa, nhìn phong cảnh, có thể chơi cả ngày cũng chẳng cảm thấy buồn chán.
Jason nhạy cảm phát hiện tâm tình King thay đổi, có chút vừa lo lắng vừa hiếu kỳ mà nhìn y, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ là đem hết túi qua một tay, tay không còn lại khoác lên vai của King.
Cũng không phải khoác tay, cũng không phải là tay trong tay, cứ như khoác lên vai, cứ như anh em bạn bè tốt.
King giương mắt nhìn hắn 1 chút: “Tổ chim của tôi, anh tra được bao nhiêu?”
“Hả?” Jason cười cười, hiểu rằng Bối Bối của hắn đang nhớ nhà. “Chỉ biết ở Thái, còn lại không tra được.”
“Là do không muốn tiếp tục tra phải không?” King hờ hững nói. “Hay là đang chờ tôi mở miệng nói?”
Jason cười nói: “Không phải, anh đang chờ em dẫn anh tới đó.”
“… Chờ có thời gian đi.” King nói thế.
Jason mừng rỡ, chỉ là hắn buột miệng nói thôi, mà cũng nghĩ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, nên không khỏi dừng lại bước chân, xoay người đối mặt King: “Thật sự?”
King lườm hắn 1 cái: “Nói giỡn đó.”
“Này này, Bối Bối sao em lại —” Lời còn chưa dứt, chợt sắc mặt Jason đại biến, đem King ôm chặt vào trong ngục, ngã gục xuống tại chỗ.
Hầu như song song, một thanh âm của súng máy bắn phá vang lên, đạn “Shuttle” đánh nát chậu hoa trên mặt đất ngay bên cạnh họ, cùng với thủy tinh của cửa tủ.
Hừ! King nghĩ quần áo mới mới vừa mua giờ chưa gì hết đã hỏng rồi?
Đưa tay đẩy vai của Jason ra, nhưng ngoài ý muốn cảm nhận được sự ẩm ướt, đưa tay lên nhìn, tay dính đầy máu.
Jason nhếch miệng, vừa đau vừa cười: “Xin lỗi Bối Bối, quần áo vừa mới mua, hình như dơ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.