Edit + Beta: Khiết Phan
Gần đây nhà họ Chu rất bận rộn vì trong nhà sắp có sự kiện lớn: con trai út nhà họ Chu - Chu Tư Niên sẽ dẫn bạn gái về nhà ăn tết. Tin tức đột ngột này khiến cha Chu luống cuống tay chân, ông lập tức gọi điện thoại thông báo cho bốn người con trai khác đang làm công trên huyện chạy về nhà.
Em út có bạn gái, lại còn mang về nhà ra mắt, bốn ông anh trai rất coi trọng tin vui này, lập tức bỏ hết công bỏ việc chạy về nhà ngay.
Trước thời gian cậu con trai út về một ngày, năm người đàn ông đã chuẩn bị xong hết thảy mọi việc: phòng ốc cũ nát được quét tước sạch sẽ, phân công người điệu gùi lên trấn trên mua chăn mềm và đồ dùng sinh hoạt mới. Chẳng những thế, họ còn giết thịt một con lợn béo dành để đãi đôi bạn trẻ.
Tuy chuẩn bị ổn thoả hết mọi thứ, nhưng đêm đến cha Chu vẫn ngủ không yên. Nghe con trai nói, bạn gái của nó là người thành phố, không phải huyện thành nhỏ, mà là người ở kinh thành.
Cha Chu đã may mắn đến kinh thành một lần, nơi đó thật sự rất phồn hoa. Con gái thị thành khác con gái nông thôn một trời một vực, thế nên ông chẳng thể tưởng tượng nỗi bạn gái con trai sẽ có dáng vẻ thế nào.
Điều đó làm ông lo âu. Ông sợ nếu chiêu đãi không chu toàn, con gái nhà người ta sẽ ghét bỏ chốn nông thôn khe suối này, bởi vậy trong lòng ông lại thở dài thêm mấy hơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, cha Chu cùng bốn người con trai đồng thời thay đổi quần áo mới, mang theo tâm trạng vừa thấp thỏm vừa chờ mong, hướng xuống dưới chân núi đứng chờ. Thôn bọn họ ở vị trí khá hẻo lánh, ngày thường muốn đi lên trấn trên họp chợ phải đi xe mất hai tiếng. Tuy trong núi có khai thông đường nhưng xe không thể đến nhà, chỉ có thể dừng ở chân núi. Nhà họ Chu thì ở trên sườn núi, thêm ba bốn hộ gia đình hàng xóm nữa.
Chờ đến khi mặt trời đã lên cao, mấy người họ mới thấy một chiếc taxi màu đen lắc lư xuất hiện, cuối cùng dừng trước mặt họ. Người xuống là Chu Tư Niên - khí chất nho nhã, thân hình rắn rỏi, tay xách hai cái ba lô, hướng về phía cha Chu vui vẻ hỏi: “Ba chờ tụi con có lâu không?”
“Ba cũng mới xuống núi, không lâu.”
Cha Chu cười đến híp cả mắt, cầm lấy ba lô từ tay cậu, mắt thì nhìn vào trong xe.
Đang buồn bực thì ông nhìn thấy một đôi chân thon dài, ngay sau đó người nọ xuống xe. Ánh mắt ông lại hướng lên trên, cô gái mặc bộ váy liền màu đen, bên ngoài khoác chiếc áo khoác dạ màu xám, mái tóc uốn nhẹ xoã dài. Theo từng hành động của cô, hai chiếc khuyên tai khẽ phát ra tiếng leng keng vui tai.
Ánh mắt nhìn đến khuôn mặt, hai mắt ông sáng ngời: Cô gái trước mặt có gương mặt trái xoan, bên dưới hai hàng lông mi cong dài là cặp mắt to long lanh, cười rộ lên còn xuất hiện hai lúm đồng tiền, một đôi môi hồng nhuận ướt át... Ông lơ đễnh nhìn xuống ngực cô, hô hấp đột nhiên ngừng lại, cổ áo chữ V lộ ra một mảng tuyết trắng, theo hô hấp của cô mà phập phồng, bộ ngực cao ngất no đủ, rãnh sâu mê người chọc đàn ông liên tưởng…
“Ba, anh cả, anh hai, anh ba, anh tư, em ấy tên là Trương Tiểu Phúc, mọi người cứ gọi em ấy là Tiểu Phúc.” Thấy cả nhà nhìn đến cô ngây người, Chu Tư Niên cười khẽ, lên tiếng giới thiệu bạn gái.
“Được, được...” Mặt cha Chu nóng lên, thu hồi ánh mắt. Không thể trách ông nhìn chằm chằm, bạn gái con trai ông chẳng những xinh như hoa mà còn, dáng người ấy... nơi thôn dã này chẳng thể nào tìm được. Ông rũ mắt xuống vô tình dừng ở đôi chân thẳng tắp của cô, nghĩ thầm, đúng là xinh đẹp thật, nhưng nay trời đã vào đông, một cô gái mặc đơn bạc như vậy, không sợ lạnh sao…
Sau khi Trương Tiểu Phúc bước xuống xe, cô vẫn luôn quan sát phản ứng của người nhà bạn trai mình. Xem, những người đàn ông rắn chắc, cao lớn kia nhìn cô đến ngẩn người, khóe miệng liền dương lên.
“Dạ con chào ba.” Trương Tiểu Phúc cười tủm tỉm xuống xe, bước đến ôm chặt cha Chu, nhón mũi chân, hôn lên gương mặt ngăm đen của ông. Cha Chu ngây người, hoàn toàn mất phản ứng, chỉ cảm thấy nụ hôn mềm mại trên mặt kia mang theo một tia điện tinh tế xẹt qua trong lòng.
“Tốt, tốt!” Sau khi lấy lại tinh thần, ông kích động nở nụ cười, phản ứng của cô khiến nỗi lo lắng của ông tan thành mây khói. Trương Tiểu Phúc lại dùng hành động ấy lặp lại với bốn người đàn ông còn lại. Trước sự nhiệt tình của cô, họ vừa cảm thấy vui vẻ, xen vào là cảm giác không được tự nhiên.
Chu Tư Niên mang ba cái vali hành lý xuống, sau khi nhận được tiền thanh toán, tài xế nhanh chóng rời đi.
“Anh trai, nhiều đồ như vậy, thật sự phiền mọi người rồi…” Chu Tư Niên không mang theo nhiều đồ, ba cái vali này tất cả đều là của Trương Tiểu Phúc.
Người anh cả - Chu Siêu vẫn luôn không dám nhìn thẳng Trương Tiểu Phúc, chỉ cảm thấy bạn gái của chú út thật sự giống tiên nữ hạ phàm, trong lòng tràn đầy cảm giác mất tự nhiên. Nghe mấy lời em trai nói xong, anh không nói lời nào, lấy vali lớn nhất vác lên vai.
“Cái này để tôi!” Người anh thứ hai - Chu Dũng nhìn đôi mắt Trương Tiểu Phúc đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mình, bèn rinh vali lớn thứ hai lên. Anh vốn nghĩ con gái sẽ không mang nhiều đồ lắm, ai ngờ khi khiêng trên vai, mới cảm giác đầu vai trầm xuống.
“Anh hai thật là lợi hại, bên trong đều đồ trang điểm của em, chắc nặng lắm hả anh?” Trương Tiểu Phúc cười khanh khách hỏi, Chu Dũng này tuy làn da sẫm đen nhưng ngũ quan không tồi, đôi mắt sáng ngời có thần, đáng tiếc chính là áo bông dày đã che khuất dáng người bọn họ.
“Ảnh có gì lợi hại chứ! Trong nhà anh sức mạnh lớn nhất, còn lại để anh.” Anh ba Chu Cường vừa nghe, trong lòng có chút không phục, liền nhẹ nhàng khiêng cái vali còn lại, hướng về phía Trương Tiểu Phúc nói: “Tiểu Phúc về sau sẽ biết, trong nhà anh lợi hại nhất!”
Trương Tiểu Phúc cười khẽ: “Phải không?”
“Đương nhiên!”
Cô nhướng mày, mấy người anh em này thực sự có ý tứ!
Nghĩ ra điều gì, cô quay đầu nhìn về phía Chu Tư Niên: “Tư Niên, nhà chúng ta ở đâu?” Nghe thấy cô nói “nhà của chúng ta”, trong lòng cậu nóng lên, nắm tay cô, ngẩng đầu chỉ chỉ phía trên: “Ở trên núi, chắc khoảng nữa tiếng đi đường nữa.”
Trương Tiểu Phúc ngẩng đầu nhìn theo, chỉ cảm thấy bất lực, lại cúi đầu nhìn đôi boot cổ ngắn của mình, dẩu dẩu môi, ôm lấy cánh tay cậu lắc lắc nói: “Tư Niên, em mang giày này làm sao leo núi đây. Em chỉ sợ chưa leo tới sườn núi thì đã lăn xuống dưới này mất rồi.”
Chu Tư Niên nhìn giày cô đang mang, nghĩ nghĩ liền cười: “Để anh cõng em lên.”
Trương Tiểu Phúc nhìn cậu: “Anh gầy thế này, còn cõng em trên lưng, đừng nói leo núi…”
Da mặt cậu đỏ lên, biện giải: “Tiểu Phúc, tuy anh nhìn hơi gầy nhưng khi thoát y lại rất có thịt, em cũng biết…”
“Nhưng giờ là leo núi, em sợ anh giữa đường quăng em xuống.” Đương nhiên Trương Tiểu Phúc biết tuy cậu nhìn đơn bạc nhưng kỳ thật rất cơ bắp, chẳng qua cô có chủ ý khác, tròng mắt cô chuyển động, nhìn về phía người anh thứ tư của cậu: “Em thấy anh tư đáng tin cậy hơn.”
“Này…” Chu Tư Niên cảm thấy có điểm không ổn, nhưng thấy bộ dáng bạn gái dẩu môi, nào dám không thuận theo, hơn nữa chuyện cõng bạn gái lên núi này cậu cũng không suy nghĩ nhiều, mấy anh trai thường xuyên lao động, phương diện sức lực cậu không bằng họ thật.
“Anh tư…” Cậu muốn nói lại thôi. Chu Quý nhìn Trương Tiểu Phúc, không nhiều lời, chỉ ngồi xổm xuống. Trương Tiểu Phúc không khách khí cười nói: “Cảm ơn anh tư!” Nói xong cô đưa túi xách LV cho cậu, sau đó cúi người ôm lấy cổ Chu Quý.
Chu Quý chỉ cảm thấy trên lưng có một thân thể mềm mại đè xuống, bên mũi còn ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, lòng anh chợt rung động, gương mặt ngăm đen xuất hiện vết hồng mờ ám. Anh vội định thần, đôi tay duỗi ra sau lưng cô, sau khi do dự vài giây, anh cắn răng chạm tay vào mông Trương Tiểu Phúc, nâng cô lên.