Con Dâu Nhà Họ Chu

Chương 11: Cha chồng đàng hoàng và anh tư háo sắc




Edit + Beta: Khiết Phan
Đến tám giờ tối, mọi người vác cuốc về nhà thì bữa tối đã được dọn. Trương Tiểu Phúc giục bọn họ rửa tay, sau đó bưng nồi canh gà hầm với nấm ra, chỉ ngửi mùi thơm thôi mà cả đám đàn ông đã chảy nước miếng. Chẳng biết là do đồ ăn thơm ngon hay do cô quá mê người nữa!
Chu Cường cầm khăn lau mặt, mắt nhìn cô không tha. Mùa hè trời rất nóng, cô ăn bận mát mẻ. Hiện tại cô chỉ mặc áo ba lỗ đen cùng quần đùi cực ngắn, phô đường cong lả lướt.
“Em dâu, anh nghe nói con gái thành phố không biết nấu ăn, sao tài nấu nướng của em giỏi quá vậy?” Chu Cường lớn giọng hỏi. Anh vừa mới rửa mặt xong, giờ thấy em dâu thế này, mặt lại tiếp tục thấy khô nóng.
Trương Tiểu Phúc ngẩn người, cười vui vẻ: “Em học đó.”
Đúng là trước kia cô “mười ngón tay không chạm nước. Nhưng ai bảo cô quá háo sắc, nữ nhân vừa ôn nhu vừa giỏi nấu ăn là thủ đoạn tối thượng để chinh phục đàn ông. Khi xác định mối quan hệ với Tư Niên, cô bắt đầu tự học, tuy không bằng đầu bếp thật nhưng lấy lòng dạ dày những người đàn ông này thì không thành vấn đề. Theo đuổi đàn ông cũng phải biết một vài kỹ thuật chứ!
Chu Dũng từ toilet ra, thấy tròng mắt Chu Cường nhìn ngực em dâu đến muốn rớt ra, đánh mạnh lên vai anh một cái: “Chú đang nhìn cái gì?”
Chu Cường cười hắc hắc, gãi đầu nói: “Còn không phải do Tiểu Phúc quá đẹp sao.”
Nghe câu anh vừa nói, Chu Dũng gật đầu đồng ý. Em dâu bọn họ có thể nói là người đẹp nhất cả trấn này rồi, không nói cái khác, chỉ nói đến làn da trắng như tuyết, bộ ngực khủng săn chắc, đôi chân dài thẳng nuột thôi cũng đã loại hết bao nhiêu là cô gái rồi.
Cô lên lầu kêu cha Chu xuống ăn cơm. Ông sợ trời mưa nên nhanh chóng chạy lên sân thượng lấy dược liệu, nghe cô gọi bèn vội vàng chạy xuống.
“Ba đúng là một khắc cũng không chịu ngồi yên nha!” Thấy ông xuống, Trương Tiểu Phúc chạy đến cởi áo khoác giúp ông, mặt dính đầy bùn đất, hài hước nói. Cô quá thản nhiên làm ông mất tự nhiên, trong đầu cứ quẩn quanh hình ảnh ngày hôm ấy... Làm ông không dám nhìn thẳng vào cô.
“Dân quê là thế.” Cha Chu hàm hồ trả lời. Ánh mắt con đâu quá thuần khiết, ông thật sự hổ thẹn hành vi không bằng cầm thú của mình. May mà con dâu không nổi giận, nếu không ông cũng không biết phải làm sao bây giờ.
“Mau vào ăn thôi.” Cô cười tủm tỉm đẩy mấy người vào nhà, sau đó cả nhà cùng ngồi dùng cơm. Cô càng ngày càng thích bầu không khí này, quả nhiên nhiều người ăn chung sẽ rất náo nhiệt, hơn nữa bọn họ chẳng kiên dè mà khích lệ cô, điều này khiến cô thích thú nhất.
Sức ăn của đàn ông rất lớn, trong chốc lát đã chén sạch nồi cơm, may mà cô xào nhiều rau. Chu Cường thấy cô quáy ít, ngượng ngùng hỏi: “Sao em ăn ít vậy?”
“Em muốn giữ dáng.” Cô khoác khoác tay.
“Dáng em hoàn hảo lắm rồi.” Chu Dũng trừng mắt, nhỏ giọng tiếp câu, cô nghe xong chỉ cười cười.
Sau khi ăn xong, năm nam một nữ đều ngồi trên sô pha phòng khách xem TV, Trương Tiểu Phúc dịch đến bên cạnh cha Chu, vô cùng săn sóc nói: “Ba làm việc mệt cả ngày, để con bóp vai cho.”
“Không, không cần đâu.” Mặt già nóng lên, vội vàng cự tuyệt, hiện tại ông thấy cô đều chột dạ.
“Không sao đâu.” Trương Tiểu Phúc không thuận theo, bàn tay dán trên vai ông bóp nhẹ vài cái. Bả vai đau nhức của ông vô cùng thoải mái, duy chỉ có bộ ngực cao ngất kia làm ông không được tự nhiên, cái loại cảm giác đụng chạm chỉ cách nhau lớp vải làm tâm hồn ông nhộn nhạo, khơi lại hồi tưởng trong khu rừng, cảm giác khi được nhào nắn bộ ngực sữa mềm mại ấy.
Những người khác hâm mộ không thôi, tuy mang tiếng là xem TV nhưng mắt chỉ liếc nhìn cô. Cha Chu cũng thế, mắt nhìn TV mà chẳng thấy cái gì hết, lại chẳng dám ngó đông ngó tây, sợ vô tình nhìn đến chỗ không nên nhìn, cô lại còn cố tình cúi đầu hỏi ông: “Ba thấy thoải mái chút nào không?”
“Ừm.” Mùi hương cơ thể cô chui vào mũi làm hô hấp ông loạn nhịp.
Xoa bóp trong chóc lát thì tay cô đã mỏi nhừ, cô lắc lắc tay, thuận thế ngồi xuống cạnh ông, ôm cánh tay, tựa đầu lên vai ông: “Ba ơi, con mệt quá. Ba cho con dựa chút được không?”
Cha Chu sao có thể nói không, mặc cô dựa vào người mình, thân mật ôm lấy cánh tay ông, khí huyết dâng trào cũng không dám nhúc nhích, không biết là hưởng thụ hay là dày vò.
Trương Tiểu Phúc dựa vào cánh tay rắn chắc của ông, chẳng được bao lâu thì ngủ thiếp đi.
Chu Quý nhịn không được, lên tiếng nói: “Ba, Tiểu Phúc ngủ ở đây sợ sẽ cảm lạnh, để con đưa em ấy về phòng.”
Cha Chu trong lòng đang bị dày vò, nghe vậy lập tức đồng ý. Chu Quý mặt đứng đắn bế cô vào phòng ngủ, thấy cô thật sự ngủ say, nhẹ nhàng cùng cô ngã lên giường.
“Em dâu.” Hắn nhỏ giọng kêu một tiếng, cúi xuống chà đạp cái miệng anh đào, tay vô sỉ chui vào cổ áo bắt lấy đôi nhũ phong: “Tiểu Phúc.”
Đầu lưỡi quấy phá trên miệng bắt cô tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy anh đè trên người mình, cô hừ nhẹ đẩy anh ra: “Anh Quý… Anh đang làm gì vậy?”
“Hôn em. Anh nhịn hết nỗi rồi.” Chu Quý thở dốc, hơi thở nóng hổi phun lên mặt cô, nhịn lâu như vậy rốt cuộc thú tính đã chiến thắng lý trí. Em trai đã không còn, anh phải cố gắng chăm sóc cô, vậy mới không khiến en trai trên trời thất vọng.
“Tiểu Phúc, để anh hôn cái miệng nhỏ của em.” Với sức của anh, chống đối của cô thì xem là gì. Hơn nữa, chỗ mềm mại bị anh nhào bóp đến có phản ứng nhưng ngại những người khác còn ở bên ngoài, động tĩnh quá lớn họ sẽ nghe thấy. Cô bình tĩnh lại, vẻ mặt thẹn thùng: “Anh Quý… Đừng như vậy…”
“Anh chỉ muốn hôn em.” Cả người Chu Quý kề sát cô, mê luyến xoa nắn bộ ngực sữa, nghe cô nhẹ nhàng thở dốc, càng cảm thấy dày vò. Anh biết cha còn ở bên ngoài, không thể làm gì quá đáng, đành hung hăng nhào nặn ngực cô cho đã ghiền, thêm hung hăng cắn mút môi cô đến sưng lên mới chịu buông tha.
“Em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh ra ngoài trước.” Sợ lưu lại lâu cả nhà sẽ hoài nghi, anh luyến tiếc buông tha đôi môi mềm, đứng dậy đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.