Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y

Chương 1: Trống rỗng 1




Ầm ầm ——!!
Làn khói nóng như thiêu đốt phun ra từ nóc tòa nhà cao chọc trời, chỉ trong chốc lát ánh lửa đã cuồn cuộn kéo đến, tàn sát bừa bãi, bảng hiệu lớn trên mái nhà lóe lên ánh sáng rồi ầm ầm rơi xuống. Cùng với tiếng vang rung trời là ngọn lửa đỏ rực như hoa bỉ ngạn nở rộ nơi địa ngục, yêu diễm chói mắt.
Dưới chân Yến Quy như bị rót chì, không động đậy bước nào, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, nàng đứng ở nơi bị nổ mạnh nhất, giống như hạt bụi nhỏ bé giữa đoá hoa bỉ ngạn kia, không là gì cả.
Tiếng nổ mạnh vang không dứt bên tai, hàng rào cây cối xung quanh bốn phía không ngừng đổ xuống, những mảnh kính và sắt thép của tòa nhà cao lớn chọc trời vỡ vụn, rơi xuống như thiên thạch, người bên cạnh lần lượt ngã xuống, trong miệng bọn họ là những tiếng rên rỉ thảm thiết không thể nghe rõ.
Yến Quy cảm thấy trong tầm mắt có chút đỏ, không thể phân biệt là ánh lửa hay là máu loãng, nàng hờ hững đứng tại chỗ, không động đậy cũng không muốn động, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn tất cả những gì trước mắt, giống như muốn khắc sâu tất cả mọi thứ vào trong ánh mắt.
“Sở Ngôn, Sở Ngôn, cô thua rồi.”
Tai Yến Quy giật giật, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vào trung tâm ánh lửa, nàng muốn nhìn rõ chân tướng cùng với người phía sau màn khói đặc kia, nhưng tất cả đều là vô ích.
“Ha ha, cô không tìm được tôi đâu.” Giọng nói kia vang lên trong màng nhĩ của Yến Quy, giống như một con rắn độc quấn trên cổ nàng, kiêu ngạo khiêu khích báo tin đỏ tươi ở bên tai nàng: “Sở Ngôn, cô vĩnh viễn không tìm được tôi, cũng không thể thắng được tôi đâu.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ——!”
Tiếng cười càn rỡ vang lên trong ngọn lửa lớn của địa ngục, hòn đảo nhỏ dưới chân lung lay sắp đổ, ánh lửa cùng với khói đặc bùng lên bầu trời, phá vỡ tầng mây…

Yến Quy mở choàng mắt, nàng bị đau đến tỉnh, mỗi một tấc miệng vết thương trên người dường như đều đang kêu gào, nàng kéo ngăn kéo ở đầu giường ra, móc thuốc từ bên trong ra đặt trên tay, cứ để nguyên vậy nhét vào miệng nuốt xuống.
Hiệu quả thuốc giảm đau vô cùng nhanh, nàng một lần nữa nằm lại trên giường nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu đến ngây người, áo ngủ bị mồ hôi thấm ướt dính nhớp dán ở trên người, chậm rãi khô đi theo thời gian, loại cảm giác này vô cùng không thoải mái.
Qua một hồi lâu, Yến Quy từ trong ác mộng tỉnh táo lại, nàng duỗi tay lấy di động nhìn thoáng qua thời gian, rạng sáng bốn giờ rưỡi ngày 27 tháng 1 năm 2020, cách thời gian rời giường còn ba tiếng, nhưng hiện tại nàng đã không còn buồn ngủ nữa.
Rời khỏi giường tìm một bộ quần áo tắm rửa đi vào phòng tắm, Yến Quy hạ thấp nhiệt độ của nước, hơi lạnh của chất lỏng theo vòi hoa sen phun ra, rơi trên người nàng. Vóc dáng của nàng so với con gái bình thường đã xem là rất cao rồi, 175 cm, vô cùng gầy, liếc mắt một cái nhìn qua đều là xương, vô cùng đơn bạc. So với bả vai rộng thì eo cực kỳ nhỏ, làn da trắng như tuyết mùa đông. Trước ngực sau lưng cùng với tay chân nàng, đầy những vết sẹo lưu lại sau khi cấy da, trước ánh đèn chiếu xuống nhìn rất ghê người.
Bác sĩ nói nàng khôi phục như vậy đã rất tốt rồi, hơn nữa người cứu nàng cũng chịu chi tiền để nàng chữa trị, hiện giờ vết sẹo so ra đã mờ đi rất nhiều, diện tích sẹo trên tay cũng nhỏ đi không ít, nếu không nhìn kỹ cũng không thể thấy.
Sau khi tắm xong, Yến Quy thay áo ngủ sạch sẽ, giặt đồ lót vừa thay ra, ném quần áo vào máy giặt, chờ sau khi máy giặt bắt đầu hoạt động nàng cũng không quay lại giường, ngược lại đến thư phòng.
Yến Quy hiện đang sống một mình tại một chung cư hai phòng, căn hộ này ở khu Nội Hà thành phố Tân Hà, là mảnh đất dân cư đông đúc phồn hoa nhất thành phố Tân Hà, giá nhà rất cao. Thành phố Tân Hà là tỉnh lị của tỉnh Tân Hải, thành phố trực thuộc tỉnh, là thành phố biển cảng trọng điểm trong nước, cách thủ đô chỉ một đến hai giờ đi xe, vô cùng phồn hoa.
Ngồi ở thư phòng mở máy tính ra, Yến Quy kéo ra một thư mục đã được mã hóa, nhập mật mã vào mở ra, bên trong là một vài tư liệu, có hồ sơ, ảnh chụp cũng có video và những thứ khác nữa. Mở hồ sơ ra, Yến Quy nhìn chằm chằm văn tự tinh tế trên đó. Mấy năm nay mỗi một phần tư liệu trong thư mục này nàng đều đã xem vô số lần, có thể nói đã thuộc lòng từng câu từng chữ, nhưng chỉ cần không có việc gì nàng sẽ xem kỹ lại một lần nữa, muốn tìm ra dấu vết đã từng bị sót lại bên trong.
Mở đầu hồ sơ viết vụ nổ Trường Đảo 109, toàn bộ bên dưới đều là tình tiết vụ nổ đó. Hai năm nay, mọi thứ mà Yến Quy điều tra ra đều được điền hết vào đây, vụ án từng chút được hoàn thiện.
Vụ nổ Trường Đảo 109 xảy ra hai năm trước, cũng chính là ngày 9 tháng 1 năm 2018, lúc ấy hang ổ sát thủ của tập đoàn K lớn nhất ven bờ Đông Hải đang ở trên Trường Đảo, mà ngày đó vốn dĩ là ngày công an tỉnh Tân Hải chuẩn bị bắt giữ những người đứng đầu quan trọng của K xã.
Đối với hoạt động của K xã ở ven bờ Đông Hải, tỉnh Tân Hải đã trải qua năm năm bố trí giăng bẫy khắp nơi, cuối cùng quyết định hành động vào ngày 9 tháng 1 năm 2018. Lúc ấy, Yến Quy được chỉ đạo nằm vùng ở K xã đã được bốn năm, xuất thân của nàng là ở Cục công an thành phố Tân Hà, chấp hành nhiệm vụ tuyệt mật, liên hệ cộng tác nội bộ với cục công an thành phố Tân Hà, biệt hiệu Diều Giấy.
Lúc ấy nàng còn gọi là Sở Ngôn, có yêu, có nhiệt huyết, có tương lai, mà hiện tại, lại không có gì.
Yến Quy lại một lần nữa lật xem tất cả tư liệu, thời gian từng giây từng phút trôi qua, chuyện năm đó giống như thước phim không ngừng chiếu lại trong đầu nàng, mãi đến khi tiếng chuông cửa vang lên mới gọi nàng quay lại hiện thực.
Yến Quy đóng máy tính lại, ra khỏi thư phòng đi mở cửa.
Người đến là một đại mỹ nữ, tóc dài uốn xoăn nhuộm màu xám cây đay, trang điểm tinh xảo, váy liền mùa đông màu đen ôm sát lấy dáng người hấp dẫn lả lướt, nhìn là biết đã trang điểm tỉ mỉ, sau khi cửa mở nhìn thấy Yến Quy, dịu dàng cười, nhẹ giọng gọi nàng: “Ngôn tỷ.”
Tai nghe thấy xưng hô quen thuộc, nét mặt Yến Quy cũng không động chút nào, nghiêng người để cô ấy tiến vào, nhàn nhạt nói: “Sao cô lại tới đây?”
Bạch Hề Mạt đối với thái độ của nàng sớm đã quen, tòa núi băng lãnh đạm này cho dù lạnh đến đâu cũng không đông chết cô ấy được, cô dẫm lên giày cao gót cất bước tiến vào, nói: “Không phải hôm nay chị muốn đi làm sao? Em đến tiễn chị."
Trên người Yến Quy còn mặc áo ngủ, nghe vậy mới phản ứng lại, nói: “Tôi đi thay quần áo.” Nói xong đi vào phòng ngủ, nàng cũng không cho Bạch Hề Mạt vào ngồi, Bạch Hề Mạt biết nàng có bệnh sạch sẽ, không được sự cho phép cũng không tự tiện vào nhà, cứ như vậy đứng ở sảnh chờ nàng.
Chỉ một lát sau, Yến Quy mở cửa đi ra, Bạch Hề Mạt giương mắt nhìn nàng, hô hấp không khỏi cứng lại.
Trên người Yến Quy mặc áo lông cổ cao màu xám được cắt may vừa người, tay đang khoác một chiếc áo khoác denim màu đen lên người, nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên người nàng, chiếu đến làn da vốn trắng như tuyết của nàng càng làm nó thêm sáng, tóc ngắn trên vai tán ra vầng sáng, trên người như được mạ một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Sau khi Yến Quy mặc xong quần áo đi đến sảnh, lấy áo khoác đang treo trên giá ở cửa khoác phủ thêm lên, nhẹ nói: “Đi thôi.”
Không biết Bạch Hề Mạt nghĩ tới cái gì, lại ngơ ngẩn đứng ở đó, đến lời nàng nói cũng không nghe thấy.
“Làm sao vậy?” Yến Quy nhìn cô ấy.
Bạch Hề Mạt lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu nói: “Không, không có gì. Chỉ là… Bây giờ chị sợ lạnh như vậy…” Yến Quy xuất thân là người của học viện cảnh sát, tuy rằng là cảnh sát kĩ thuật, nhưng thể lực không kém cỏi hơn so với bất luận kẻ nào, nhưng hiện giờ lại…
Yến Quy trầm mặc, nàng mang giày xong, khom lưng cột dây giày, không chút qua loa.
Bạch Hề Mạt có chút hối hận vì điều mình vừa nhắc đến, muốn mở miệng xin lỗi, nhưng cô ấy không đoán ra được trong lòng Yến Quy đang nghĩ gì, trong lòng không biết làm sao, cũng chỉ có thể trầm mặc đứng tại chỗ.
Yến Quy đứng lên, cuối cùng cũng không trả lời câu hỏi của cô ấy, chỉ nâng cằm ý bảo cô ấy mở cửa đi ra ngoài. Hai người một trước một sau vào thang máy đi xuống lầu, xe Bạch Hề Mạt ngừng ở bãi đỗ xe ngầm của chung cư, là một chiếc Maserati màu hồng loạn xạ.
Yến Quy thấy chiếc xe màu sắc loạn xạ này liền nhíu mi, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ khom người ngồi vào ghế phụ, thắt kỹ đai an toàn.
Bạch Hề Mạt khởi động xe lái ra khỏi bãi đỗ xe chung cư.

Cùng thời gian đó, ở sân huấn luyện công an thành phố Tân Hà——
Tiếng súng bang bang bang hết đợt này đến đợt khác, vang lên một hồi.
Sau khi dừng lại, Cố Dĩ Di tháo bịt tai, tùy tay ném trên bàn, vừa lòng nhìn số liệu đang hiện trên bảng điện tử. Bộ đồ huấn luyện rằn ri của cô tôn lên đường cong hoàn mỹ gợi cảm, tay áo xắn lên, đường cong cơ bắp rõ ràng mỹ lệ.
Người bên cạnh đưa cho cô một chai nước khoáng, cô nhận được liền uống, không khách khí chút nào.
Nhậm Du Nhiên ngước cổ xem thành tích của cô, nhịn không được thương tâm nói: “Mười phát 99 điểm, cậu có còn là người không vậy?” Cô nàng chỉ bắn được 92 điểm, đã tính là phát huy vượt xa người thường rồi, trình độ trung bình cũng đã 90.
Cố Dĩ Di vừa uống nước vừa nhướng mày với Nhậm Du Nhiên, đường cong trắng nõn xinh đẹp trên cổ lộ ra, nửa bình nước vào bụng, môi cô hồng nhuận lại đầy đặn, cười khẽ nói: “Có một phát mắc lỗi.”
Ý trong lời nói chính là nếu không mắc lỗi có thể đạt 100 điểm.
Nhậm Du Nhiên tặng cô một cái nhìn xem thường, bộ dáng khoe khoang của người này thật sự thiếu đánh, nhưng Nhậm Du Nhiên lại không có biện pháp bắt chẹt cô, danh hiệu tay súng thiện xạ của Cố Dĩ Di tuyệt đối không phải hư danh, cô nàng chỉ có thể thương tâm.
Hai người nghỉ ngơi ở sân huấn luyện trong chốc lát, sau đó cùng đến phòng thay đồ thay quần áo.
“Hôm nay có một người mới đến.” Lúc thay quần áo, Nhậm Du Nhiên đột nhiên nhớ tới nói cho cô biết chuyện hai ngày trước cục trưởng muốn đến kinh thành mở cuộc họp.
Cố Dĩ Di ừ một tiếng, tính cách cô cao ngạo, đối với chuyện của người khác đều không để bụng, chỉ hứng thú với mấy vụ án và tội phạm mà mình phụ trách, lúc này nghe nói có người mới sắp tới cũng không có phản ứng gì. Dù sao cho dù là người nào đến, chỉ có Nhậm Du Nhiên là người đứng đầu phụ trách đội điều tra hình sự phải bận thôi.
“Chốc nữa sẽ mở một cuộc họp lớn, là để giới thiệu người này, Cục trưởng Tần muốn đích thân kết nối video.”
Nghe xong lời này cuối cùng Cố Dĩ Di mới nâng mí mắt: “Coi trọng như vậy sao? Nhân vật lớn nào vậy? Nam hay nữ?”
Nhậm Du Nhiên phủ thêm áo lông vũ mỏng, lấy dây buộc tóc thuần màu đen ra, cột bộ tóc dài đen bóng cao lên thành kiểu đuôi ngựa, nói: “Nữ. Phòng làm việc của tỉnh đề cử đến, trưởng khoa pháp y và kỹ thuật hàng không, phó chủ nhiệm pháp y. Tôi chưa từng gặp người này, chỉ nghe Cục trưởng Tần nhắc đến hai câu, nghe nói là tiến sĩ kép ngành sinh vật hoá học và pháp y học của trường đại học công an tỉnh.”
Lần đầu tiên biểu tình cao ngạo của Cố Dĩ Di nổi lên gợn sóng, thời buổi này người chọn ngành pháp y càng ngày càng ít, nữ pháp y càng khó kiếm. Bản tính con người đều ngưỡng mộ người mạnh, người mạnh đối với người mạnh càng cảm thấy hứng thú, cho dù là đối chọi gay gắt hay là thưởng thức lẫn nhau đều vậy.
“Nghe cậu nói như vậy, tôi lại cảm thấy hứng thú với người này.”
Nhậm Du Nhiên nhìn biểu cảm nóng lòng muốn thử trên mặt cô, trắng trợn liếc mắt một cái, nói: “Cậu tỉnh táo đi, đừng mơ tưởng cùng người ta đánh nhau vật lộn bắn súng ba hồi, người này là dân thuần kỹ thuật, không biết những thứ này.”
Cố Dĩ Di không tin: “Những cái này lúc đi học ở trường cảnh sát đều phải thi qua.”
Nhậm Du Nhiên nói: “Cục trưởng Tần nói thân thể cô ấy không được khỏe.”
Cố Dĩ Di giật mình, sau đó ánh mắt nóng lòng muốn thử nhạt xuống, khinh thường nói: “Là con ma ốm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.