Buổi tối hôm nay kết thúc sớm, còn chưa tới mười một giờ cô đã về tới nhà rồi, trên đường về nhà Cố Dĩ Di đã nói với Yến Quy về việc đã gặp Bạch Hề Mạt rồi."
Thật là dọa chết em rồi đó!" Cố Dĩ Di nghĩ lại vẫn còn sợ hãi: "Chị nói xem cô Bạch có nhận ra em không? Em chỉ sợ cô ấy nhận ra em thôi, nhưng em cảm thấy như hình như là không phải....
Chị, chị nói xem em có phải là có tật giật mình không? Theo lý mà nói cô Bạch chỉ thấy em có một lần chắc là sẽ không nhớ rõ tướng mạo của em đâu nhỉ?"Nhìn vẻ mặt của cô, Yến Quy không nỡ đánh cô, nhưng phải nói là tưởng tượng của cô cuối cùng cũng tan tành mây khói rồi."
Nói đến chuyện này, chị phải xin lỗi em."
Cố Dĩ Di sững sờ một lúc, vô thức cất giọng: "Xin lỗi?!" Trong đầu cô đang dựng lên một màn cẩu huyết.Yến Quy không biết nên khóc hay nên cười, nắm chắc vô lăng trong tay, nhẹ giọng nói: "Trên khoảnh khắc của chị có đăng ảnh của em và Hề Mạt chắc chắn có thể đã nhìn thấy rồi...."
Vẻ mặt của Cố Dĩ Di đông cứng lại, miễn cưỡng hỏi: "Vậy hôm nay....
Cô ấy có nhận ra em không?"Yến Quy bất lực nói: "Có lẽ là cô ấy đã nhận ra em rồi.
Thực ra lần trước cô ấy cũng đã nhận ra em rồi, tối hôm đó lần đầu tiên em và Khúc Vân gặp nhau đó, lúc đó Hề Mạt cũng đang ở Thiên Không Kim Lưu, cô ấy gửi tin nhắn cho chị nói đã nhìn thấy góc mặt của em."
Giờ thì không thể tự lừa dối bản thân được nữa, Cố Dĩ Di tin rằng Bạch Hề Mạt tám mươi phần trăm...
không là một trăm phần trăm đã nhận ra cô rồi."
Vậy cô ấy...."
"Chị thấy cô ấy sẽ không nói linh tinh với Khúc Vân đâu."
Đã về tới bãi đậu xe của tiểu khu rồi, Yến Quy khéo léo cho xe vào chỗ đậu, quay lại nhìn người bạn gái đang bực bội ở bên cạnh, nắm tay cô với một nụ cười: "Hôm nay trước mặt Khúc Vân, chẳng phải cô ấy cũng đã làm ra vẻ ngốc nghếch sao?"Nói như vậy, Bạch Hề Mạt không hề tỏ ra kỳ quái trước mặt Khúc Vân, thậm chí còn hợp tác với Cố Dĩ Di để diễn nữa, nhưng trái tim của Cố Dĩ Di không yên định được.
Cho dù cô ấy không biết Bạch Hề Mạt, không thể đảm bảo được nhân phẩm của cô ấy, hai ngày liên tiếp cô ấy xuất hiện ở câu lạc bộ Thiên Không Kim Lưu, không ai biết cô ấy và Châu Nham Tùng và Khúc Vân có mối quan hệ như thế nào, càng không biết T và cô ấy có mối quan hệ gì không, bất luận như thế nào đều ẩn giấu mối nguy hiểm tiềm ẩn.Thấy cô mãi không lên tiếng, Yến Quy nói: "Chủ nhật chị hẹn cô ấy gặp mặt."
Cố Dĩ Di định thần lại, quay đầu lại nhìn Yến Quy: "Để làm gì ạ?""Thăm dò."
Yến Quy trả lời ngắn gọn, nàng nghiêng người và cởi dây an toàn cho Cố Dĩ Di, khi quay lại nàng thuận tiện hôn lên đôi môi mềm mại của cô hít hà hương thơm đó.Cố Dĩ Di chớp mắt, giơ tay đánh nàng: "Đáng ghét."
Cả hai cùng xuống xe về nhà.
Khi Cố Dĩ Di đi lên tầng cô nghĩ: "Nếu chị đã hẹn người đó rồi mà còn muốn thăm dò người ta thì có tốt không? Em cảm thấy cô Bạch sẽ không nói với Khúc Vân về thân thế của em đâu...."
Yến Quy nghiêng đầu nhìn cô, ý tứ hàm xúc không rõ ràng: "Tin tưởng cô ấy như vậy sao?""Cũng không phải là quá tin tưởng, chỉ cảm thấy...
cô ấy sẽ không phải là người xấu thôi."
Yến Quy nhướng mày, không nói gì.Hai người vào nhà và thay giày ở cửa ra vào, Yến Quy vòng tay qua eo Cố Dĩ Di và hướng cô thẳng vào phòng tắm."
Không, Yến Quy! Chị đợi...
ừm...."
Trong phòng tắm sương mù dày đặc, Cố Dĩ Di dựa vào tường, tất cả những gì cô muốn nói đều đã thay đổi nhịp điệu, thậm chí không thể phát âm thành một âm tiết nào, đầu óc rối bời."
Tối nay em lại uống rượu rồi?" Yến Quy hỏi cô.Cố Dĩ Di khẽ ậm ừ, không thể trả lời thêm được lời nào."
Tại sao em lại tin tưởng người ngoài làm như cái gì?" Giọng nói của Yến Quy quả thực có chút uất ức.Trong cơn mê, thậm chí Cố Dĩ Di còn nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.
Cô chống đỡ thân trên quay đầu nhìn người phía sau, ánh mắt đầy vẻ không tin: "Chị...
chị sẽ không vì....
Ưm...
vì em....
Nói giúp....
Cô Bạch.....mà...."
Yến Quy cúi người cắn chặt môi cô, giữa môi lầm bầm: "Em nên bị trừng phạt."
Cố Dĩ Di gần như bật cười, nhưng đôi môi bị cắn chặn lại khiến cô không thể cười được.
Nàng thật là vô lý đúng không? Nghĩ lại, không lẽ Yến Quy lại ghen với Bạch Hề Mạt sao! Người nên ghen rõ ràng là cô mà! Bạch Hề Mạt thích Yến Quy trong lòng hai người đều hiểu rất rõ, Yến Quy lại phát tiết lên người cô như thế này? Trong lòng Cố Dĩ Di cảm thấy phẫn uất.Nhưng Yến Quy không nói đạo lý, sau khi hành hạ Cố Dĩ Di trong nhà tắm tận hai lần nàng mới dừng tay lại.Đi ra khỏi phòng tắm ngồi xuống giường, Cố Dĩ Di nhắm mắt lại, hưởng thụ việc Yến Quy sấy tóc cho mình, sau đó nhanh chóng đẩy Yến Quy đi dọn dẹp phòng tắm, đợi người đi khỏi phòng ngủ, Cố Dĩ Di liền lập tức mở mắt ra, trong mắt không còn dấu vết của cơn buồn ngủ nào.
Cô lặng lẽ đứng dậy đi ra phòng khách, lấy trong túi xách ra một thứ gì đó rồi lại lặng lẽ quay về phòng ngủ, nằm trên giường nhắm mắt lại giả vờ mệt mỏi.Sau khi Yến Quy đã dọn dẹp sạch sẽ, nàng kéo chăn bông lên chui vào nằm lên giường, nàng không biết rằng Cố Dĩ Di có gì đó không đúng, còn cho rằng cô đã ngủ rồi.Lúc nàng vươn tay ra tắt đèn, cuối cùng người đang giả vờ ngủ bên cạnh nàng cũng động đậy, chân dài của Cố Dĩ Di móc eo của Yến Quy.Đèn đầu giường không tắt được, Yến Quy cũng bối rối trước sự tấn công bất ngờ của người yêu, kinh ngạc nhìn người đnag ngồi trên người mình.Răng rắc!Bàn tay vươn tới tắt đèn đang bị cố định ở đầu giường, trên cổ tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo lạ lùng.Yến Quy: "..."
Nàng cử động cổ tay, tiếng vật sắt va vào lan can cạnh giường vang lên, Cố Dĩ Di đã còng tay nàng vào giường."
Dĩ Di."
Yến Quy bất lực nói: "Em lấy còng tay khi nào thế?"Cố Dĩ Di nhìn nàng đầy tự hào, nhướng mày nói: "Khi chị vào dọn dẹp phòng tắm đó."
Yến Quy lại động đậy: "Tại sao lại còng tay chị?""Thẩm tra chị."
Cố Dĩ Di vẫn tiếp tục ngồi trên người nàng, nhìn nàng, như thể đang thưởng thức một tuyệt tác vô song vậy.Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của nàng, Cố Dĩ Di cắn răng, bóp chặt khuôn mặt của nàng nói: "Đừng giả vờ nữa, ban ngày ở cục chị đã hứa với em cái gì? Chị quên rồi sao?"À, hóa ra là phòng thú tội sao...Yến Quy còn tưởng rằng tối nay Cố Dĩ Di đến cuộc hẹn của Khúc Vân, về nhà nhất định sẽ rất buồn ngủ và mệt mỏi, việc thú tội này có thể hoãn lại, không ngờ hôm nay năng lượng của cô lại dồi dào như vậy....Nghĩ lại, hôm qua cô mệt mỏi như vậy chủ yếu là vì luyện tập thể chất trong ngày, hôm nay trong đội không có huấn luyện, Cố Dĩ Di đơn giản đối phó với Khúc Vân cũng không thành vấn đề.Yến Quy biết đêm nay không thể trốn tránh được cho nên đơn giản nhận lệnh, nằm trên giường thẳng thắn nói: "Dĩ Di muốn biết chuyện gì?"Cố Dĩ Di thấy thái độ đúng mực của nàng, giọng điệu nghiêm túc, trong lòng rất đắc ý nên cúi người đến gần nói nhỏ: "Chị, chỉ cần chị trả lời tất cả các câu hỏi là được rồi, em sẽ thưởng cho chị."
Hai mắt Yến Quy sáng rực lên, hỏi: "Ngày mai thứ bảy không cần đi làm, cho nên...."
Cố Dĩ Di mỉm cười và nói đầy ẩn ý: "Vâng."
"Được rồi, em hỏi đi."
"Tại sao chị lại biết nhiều về K xã như vậy?" Cố Dĩ Di cúi đầu nhìn chằm chằm vào Yến Quy: "Thực ra em đã phát hiện ra từ lâu rồi, không chỉ là lần trước điều tra về T, chị, trước đó chị cũng đã biểu hiện ra ngoài vài lần rồi."
Câu hỏi này đã nằm trong dự liệu của Yến Quy và nàng cũng đã sớm nghĩ xong rồi, nàng sẽ không nói dối."
Bởi vì trước đây chúng tôi đã từng điều tra họ rồi."
Cố Dĩ Di cau mày: "Trước đây là khi nào?""Bắt đầu từ sáu năm trước."
Lâu như vậy.....Cố Dĩ Di có chút kinh ngạc hỏi: "Em nhớ mấy năm trước, khi điều tra K xã đều là đặc vụ do sở tỉnh đứng đầu mà, cho nên chị cũng là thành viên của đội đặc vụ sao?"Yến Quy gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy."
Cố Dĩ Di suy nghĩ một lúc ồi nói: "Em biết Nhiên Nhiên cũng từng như vậy.
Nhưng rõ ràng là chị biết nhiều về K xã hơn cả Nhiên Nhiên nữa, bởi vì địa vị của chị trong đội đặc vụ cao hơn cô ấy sao?"Yến Quy suy nghĩ một chút sau đó lắc đầu nói: "Không đâu.
Tất cả thành viên của đội đặc vụ đều giống nhau, tin tức của mọi người đều được chia sẻ."
"Vậy tại sao chị lại biết nhiều hơn cô ấy?""Bởi vì chị tiếp cận gần K xã hơn cô ấy."
Cố Dĩ Di cau mày cân nhắc về ý nghĩa trong lời nói của nàng, hơn nữa đêm nay cô phát hiện ra rằng nàng hiểu rất rõ chuyện làm đặc vụ là như thế nào...."
Chị đã từng là đặc vụ ngầm tại K xã sao?"Yến Quy mở to hai mắt, dường như có chút kinh ngạc vì cô đã đoán được đáp án chính xác nhanh như vậy, nhưng nghĩ lại cũng không có gì ngạc nhiên cả, Dĩ Di của nàng luôn rất thông mình và không khó để đoán được điều này."
Đúng.
Chị đã từng là đặc vụ ngầm."
Hô hấp của Cố Dĩ Di hỗn loạn rõ ràng trong chốc lát, cô cúi đầu lặng lẽ nhìn Yến Quy, rất lâu sau cũng không nói gì.Yến Quy bị ánh mắt nhìn thẳng của cô làm cho sững sờ, nàng vươn tay trái không bị còng lên sờ mặt cô, trầm giọng hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy?"Cảm giác ấm áp trên tay nàng khiến cô yên tâm, Cố Dĩ Di nằm trên người nàng, tựa đầu vào cổ nàng, ủ rũ hỏi: "Có khó không?"Giọng nói đầy đau khổ, Yến Quy mở miệng, nhưng đột nhiên nàng không nói lên lời và cổ họng nghẹn lại.
Nàng đã nằm vùng ở K xã trong bốn năm, bị bao vây bởi bầy sói, nàng bị mắc kẹt trong đó, vắt óc suy nghĩ để đối phó với chúng, cố gắng hết sức để che giấu danh tính của bản thân.Khi đó, lãnh đạo Trương Diên Húc và người liên lạc Nhậm Du Nhiên rất quan tâm và lo lắng cho sự an toàn của nàng, nhưng mọi thứ trong lòng Yến Quy không sánh bằng hai chữ trong câu nói của Cố Dĩ Di bây giờ.Có khó không?Khó chứ...Khi đó Sở Ngôn đi làm đặc vụ ngầm, không nói cho Cố Dĩ Di biết thân phận của người mình yêu, nên Cố Dĩ Di không bao giờ biết nàng đang điều tra vụ án gì ở sở tỉnh cả.Và bây giờ Cố Dĩ Di đã biết về quá khứ này từ chính miệng của Yến Quy, mặc dù cô hoàn toàn mất trí nhớ và không nhớ Sở Ngon, nhưng cô thực sự cảm thấy đau lòng với Yến Quy trước đâySự đau khổ của cô khuến cho Yến Quy người đã làm đặc vụ ngầm bốn năm, thập tử nhất sinh bỗng cảm thấy chua xót.Đây là một cảm giác khó tả, cứ như người đi trên vách núi nhiều năm, sinh tử chỉ là một ý niệm, một bước sai lầm sẽ là vực thẳm.
Và nãng cũng thực sự vấp ngã và ngã xuống nhưng sau cơn ngột ngạt không trọng lượng đó cuối cùng nàng cũng không gục ngã mà rơi vào một tia nắng dịu dàng, được tình yêu hàn gắn.Cố Dĩ Di không cần làm gì hết, chỉ hai từ đơn giản nhất cũng có thể khiến Yến Quy phá vỡ hàng phòng ngự thành công.Yến Quy đưa tay ôm lấy người trên người mình, co vào trong vòng tay cô như muốn được bảo vệ và gật đầu.Khó.
Thực sự rất khó.Cố Dĩ Di ôm lấy nàng, nghiêng đầu hôn lên má, trán, lông mày, mắt, chóp mũi của nàng và cuối cùng dừng lại trên đôi môi nàng."
Những vết thương trên người chị cũng là do lúc đó gây ra sao?"Khi nụ hôn kéo dài kết thúc, Cố Dĩ Di duỗi ngón tay ra để xóa dấu vết trên khóe mắt của Yến Quy và nhẹ nhàng hỏi nàng.Yến Quy gật đầu, yên lặng nhì cô: "Ừ."
Đầu óc Cố Dĩ Di quay cuồng, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đồng tử co rút lại: "Một không chín sao?"Yến Quy nhìn thấy biểu cảm của cô trong ánh mắt, cũng cảm thấy được hơi thở của cô đột nhiên hỗn loạn, tim đập nhanh hơn, nàng đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cổ tay của Cố Dĩ Di, cảm nhận được mạch đập hỗn loạn của cô."
Đúng vậy."
Đầu óc Cố Dĩ Di ong ong, tim đập càng lúc càng nhanh hơn, càng lúc càng hỗn loạn hơn.
Cô cảm thấy trái tim mình đau nhói, hình ảnh đó vụt qua tâm trí của cô.
Những bức ảnh quá mờ nhạt đến nỗi Cố Dĩ Di không thể nhìn rõ và không thể nắm bắt được, nhưng cô cảm thấy đau lòng không phải vì lý do đó mà vì dường như cô đã tận mắt chứng kiến hoặc trải qua một thảm kịch thấu tim rồi.