Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y

Chương 115: Độc xà 25




Cố Dĩ Di lái xe quanh khu phố như thường lệ, đảm bảo rằng sau xe cô không còn cái đuôi nào thì mới lái xe về nhà.
Bây giờ đã quá giờ tan ca lâu rồi, Yến Quy chắc chắn đã về nhà rồi, Cố Dĩ Di lái xe rất nhanh, trong lòng cô bây giờ chỉ toàn là bạn gái của mình thôi, suốt cả ngày hôm nay từ sáng sớm cho đến bây giờ họ đã không gặp mặt nhau rồi.Khi tiến vào cửa không ngờ lại có mùi cơm, Yến Quy đang bưng đĩa đồ ăn ra, thấy cô về rồi, nói: "Vừa đúng lúc nấu xong cơm, chị đi rửa tay đi rồi ăn cơm."
Cố Dĩ Di thay giày xong bước hai ba bước đến trước mặt nàng, hôn lên môi nàng nói: "Đã một ngày rồi em chưa được hôn bạn gái rồi, cho em hôn một cái trước đi!"Yến Quy cưng chiều nhìn cô, lại để cho cô cắn vào môi mình hai cái rồi mới ôm vai dắt cô vào phòng tắm: "Được rồi, nhanh rửa tay rồi còn ăn cơm!"Cố Dĩ Di ngoan ngoan, rửa tay xong liền ngồi vào bàn ăn ăn cơm.Quả thực là cô rất đói, ở bên ngoài phải đối phó với cả nhóm người, cô cảm thấy rất căng thẳng, bây giờ được thả lỏng rồi thì lại cảm thấy rất mệt, và đói nữa.Sau khi ăn hai bát cơm, Cố Dĩ Di nói: "Hôm nay em đã nhìn thấy một người đàn ông tên là Trần Linh, để em nói cho chị về tướng mạo của hắn ta nhé, đôi mắt của hắn ta rất dài, đuôi mắt nhọn, tóc ngắn.
Hắn ta rất cao, chắc khoảng một mét chín mươi, cơ thể cường tráng, không gầy.
Lúc hắn ta bắn cung có một đặc điểm là hắn ta thích dùng mũi tên sau để hạ gục mũi trên trước ở trên mục tiêu...."
Yến Quy lắng nghe những mô ta của cô, sau hai giây im lặng, nàng nói: "Hắn ta có thể là S."
"Thật sao?" Cố Dĩ Di hơi ngạc nhiên."
Chị không tiếp xúc nhiều với ông ta, nhưng ông ta có mối quan hệ rất tối với T, họ luôn ở bên cạnh nhau, chị cũng gặp hắn ta vài lần rồi."
Yến Quy gắp cho Cố Dĩ Di một miếng xương sườn: "Đúng rồi, S là người duy nhất trong K xã đã từng bị bắt vì tội giết người, nhưng cuối cùng đã được tuyên tráng an trước tòa án."
Cố Dĩ Di gặm xương sườn và ngạc nhiên nói: "Tại sao lại có thể vô tội được?"Yến Quy chậm rãi giải thích: "Vụ án xảy ra ở một vùng núi hẻo lánh, và người chết là một thợ săn.
S rất xảo quyệt, hắn ta dụ một thợ săn khác trên núi tham gia cùng mình, coi nạn nhân như trò chơi và cả hai cùng bắn súng vào nạn nhân, nhưng S cố tình đi chậm hơn một bước so với người thợ săn kia, viên đạn của hắn ta đã xuyên qua lỗ đạn do người thợ săn kia để lại.
Khi tòa án thẩm vấn, bởi vì không thể xác định được vết đạn trên người nạn nhân rốt cuộc là do ai tạo thành cho nên cả hai người đều được tuyên tráng án."
Cố Dĩ Di nghe vậy thì sững sờ: "Còn có thể như vậy sao? Không đúng, mục đích của hắn ta là gì? Nhử người thợ săn kia giết người, nhưng tại sao hắn ta lại tự bắn phát súng đó? Nếu hắn ta không bắn thì đối phương cũng sẽ chết mà!"Yến Quy nói: "Mục đích của hắn ta không phải là giết người mà là để thử tài thiện xạ.
Nếu hắn ta có thể bắn chính xác đạn vào lỗ đạn do người khác để lại hoặc dùng người sống làm mục tiêu thì tài thiện xạ của hắn ta thực sự là siêu phàm."
Cố Dĩ Di: "...."
Cô dừng động tác gắp rau lại, im lặng một chút, cuối cùng trầm giọng nói: "Là bởi vì như vậy sao?"Yến Quy nhìn cô và nghiêm túc gật đầu: "Đó là lý do tại sao lại như vậy.
Đây là những gì hắn ta nói với T khi hắn ta tham gia vào K xã, lúc đó chị cũng có mặt ở đó."
Bàn tay đang cầm đũa của Cố Dĩ Di đập mạnh, ánh mắt đầy tức giận.
Cô nhớ rằng khi cô học bắn súng ở học viện cảnh sát, thầy giáo của cô đã nói với cô rằng súng của họ luôn nhắm vào cái ác, và bản thân chúng là vũ khí để bảo vệ đất nước và nhân dân.Súng trong tay không có linh hồn, chính người cầm súng là linh hồn của súng, người cầm súng đủ mạnh, nhưng sức mạnh không phải để ức hiếp kẻ yếu mà là để bảo vệ nó! Những người mạnh mẽ phải luôn cảm thấy sợ hãi, để họ có thể hiểu rõ hơn ý nghĩa thực sự của quyền lực và không bắt nạt kẻ yếu.Thầy giáo nói rằng một tay súng bắn tỉa mạnh mẽ nên trân trọng những vũ khí trong tay mình và nảy sinh tình cảm với chúng để có thể thuận lợi bất cứ khi nào.
Cho nên Cố Dĩ Di thích súng và những vũ khí đó, vì vậy cô có thể ngầm hợp tác với chúng.
Cô đã sử dụng chúng để giữ cho người dân được an toàn, sông nùi bình yên.Còn S lại dùng vũ khí này để phạm tội, hơn nữa lại chỉ hời hợt không có chút áy náy nào đã làm bẩn ba chữ tay bắn tỉa và không xứng đáng để cầm súng chút nào! "Hắn ta cảm thấy như vậy là xuất quỷ nhập thần."
Cố Dĩ Di lạnh lùng nói, giọng điệu lạnh như băng.Yến Quy biết cô đang tức giận nên đã nắm lấy tay cô.Cố Dĩ Di cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay nàng, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt mờ nhạt dần, nhưng cô vẫn lạnh lùng nói: "Sớm muộn gì em cũng sẽ nói cho hắn ta biết một tay bắn tỉa thực thụ là như thế nào.
Thậm chí hắn ta còn không xứng với ba chữ tay bắn tia nữa!"Cố Dĩ Di tức giận vì S đã làm hoen ố niềm tin của cô, trong khi Yến Quy lại nghĩ nhiều hơn cô.
S đã từng xuất hiện trong hiện trường của T, hai người họ trước đây quan hệ rất tốt, điều này không có gì đáng lạ, Yến Quy lo lắng là chuyện của T thì S cũng sẽ nhúng tay vào.
Những chuyện khác nàng rất hi vọng S có thể chủ động nhúng tay vào, như vậy có thể đỡ cho bọn họ rất nhiều rắc rồi, tuy có thể nói vụ án này sẽ có thể có thêm một đối thủ mạnh khác, nhưng tốt hơn là bọn họ im lặng ba năm năm đều không bắt được họ."
Đúng rồi, hôm nay biểu hiện của Châu Nham Tùng như thế nào?"Yến Quy đột nhiên hỏi về Châu Nham Tùng, Cố Dĩ Di phản ứng một lúc rồi mới nói: "Cũng không có gì đặc biệt cả.
Nhưng cũng thật lạ là, ông ta vừa mới mất con trai nhưng bề ngoài cũng không nhìn thấy dáng vẻ bi thương đau buồn cho lắm...."
Yến Quy lại không nghĩ như vậy: "Lần trước em nói, công ty của Châu Nham Tùng muốn hợp tác với Hề Mạt, người đại diện là Khúc Vân.
Chị đã hỏi Hề Mạt, bà ta và Châu Nham Tùng đều là chủ tịch, bình thường mà nói sẽ là Châu Nham Tùng tự mình nói chuyện với bọn họ.
Nhưng ông ta mà Khúc Vân đã đại diện ông ta đi, gần đây chuyện to nhỏ trong công ty đều là do Khúc Vân giải quyết, có thể thấy cái chết của Châu Hiên Thụy là một việc lớn đã đả kích rất lớn đến Châu Nham Tùng."
"Nhưng chiều hôm nay, Châu Nham Tùng đi cùng S trong trạng thái bình thường, điều này cho thấy đối ông ta mà nói, S có địa vị rất cao, cao đến mức ông ta có thể gạt bỏ nỗi đau mất con và mỉm cười đối mặt với hắn ta và luôn miệng gọi "anh Trần" như vậy.Cố Dĩ Di nghĩ đến dáng vẻ khi nhìn thấy Châu Nham Tùng vào lúc buổi chiều, không khỏi nói: "Vậy thì ông ta giả vờ quá giỏi rồi.
Hoặc là, trong lòng ông ta một đứa con trai như Châu Hiên Thụy cũng chỉ là như vậy thôi."
Yến Quy lạnh lùng nói: "Trong mắt những kẻ buôn ma túy hung ác này, không có cảm xúc nào có thể vượt qua được sự cám dỗ của đồng tiền.
Châu Nham Tùng bán ma túy nhưng ông ta không biết cách điều chế ma túy.
Nguồn ma túy duy nhất của ông ta là "ông chủ Lý", cho nên đối với ông ta mà nói, anh Trần người có mối quan hệ thân thiết với "ông chủ Lý" là người không thể lơ là được."
Nghĩ đến đây, Yến Quy nảy ra một suy nghĩ, nhưng bây giờ vẫn đang ăn cơm nên nàng cũng không nói thêm gì ở trên bàn ăn nữa.
Sau khi nói về chuyện của S và Châu Nham Tùng thì hai người tạm thời lặng lẽ ăn cơm, sau khi ăn xong cả hai cùng nhau dọn dẹp phòng bếp, Cố Dĩ Di nói với Yến Quy về những chuyện khác mà hôm nay cô đã nhìn thấy."
Hôm nay trong nhóm người đi bắn cung, có một người phụ nữ hút ma túy, ở ngay trong câu lạc bộ."
Yến Quy ngẩng đầu nhìn cô hỏi: "Tại sao em phát hiện ra được?"Cố Dĩ Di ngắn gọn kể lại những gì đã xảy ra với nàng: "Em nhìn thấy bà ta lấy một thứ gì đó ở dưới cốc cà phê, sau đó rời khỏi bàn ăn một lúc lâu.
Khi cảm thấy có điều bất thường, em liền lấy cớ đi vào phòng vệ sinh xem sao.
Lúc sau bà ta đi từ tầng hai lên đã đi ngang quang em, em ngửi thấy trên người bà ta có mùi lạ, mùi sữa nhẹ xen lẫn với mùi của kim loại."
Mí mắt Yến Quy nhảy lên, nàng nghiêm nghị nói: "Đó là Magoo và Methamphetamine."
Cố Dĩ Di gật đầu và nói: "Em nghi ngờ như vậy, nhưng không có cách nào để xác nhận được.
Bà ta mở một phòng nghỉ cho khách ở tầng hai, lúc đó thời gian của em không đủ, mà cũng sợ tầng hai có camera giám sát cho nên cũng không tiện xuống kiểm tra."
Yến Quy nghe vậy ừ một tiếng: "Không đi là đúng đó, ở tầng hai chắc chắn có camera.
Theo những gì em phát hiện được, ở tầng hai đều là các phòng nghỉ tạm thời, không loại trừ có những vị khách thường xuyên ở lại đây nghỉ ngơi, nhưng đây chắc chắn là nơi mà không ít những người phụ nữ như vậy sử dụng để giải tỏa cơn nghiện.
Vì dịch vụ này được cung cấp, nên tầng hai chắc chắn có camera hơn nữa cũng có cả người chuyên môn giám sát, có người khả nghi nào xuất hiện chắc chắn họ sẽ hành động ngay lập tức."
Cố Dĩ Di thở dài nói: "Không vội, bây giờ Khúc Vân đã tin tưởng em hơn rồi, cũng mở cho em một căn phòng Vip rồi, hai ngày nữa có cơ hội em sẽ đến ở đó, như vậy sẽ tiện quan sát hơn.
Nếu đã có những căn phòng riêng như vậy, những người quen có những phòng như vậy chắc chắn cũng có thể sử dụng ma túy, nếu giao dịch ma túy diễn ra ở trong phòng, vì là phòng riêng chẳng phải là sẽ càng khó phát hiện hơn sao?"Phân tích của cô cũng có lý, nhưng Yến Quy lắc đầu và nói: "Những người ở trong phòng riêng sẽ không sử dụng ma túy, kể cả Châu Nham Tùng và Khúc Vân."
Cố Dĩ Di hơi ngạc nhiên khi nghe nàng nói một cách chắc chắn như vậy, cô hỏi: "Tại sao?""Mặc dù em nói cũng đúng, việc chuẩn bị sẵn ma túy ở trong phòng riêng thì sẽ khí phát hiện ra các giao dịch hơn.
Nhưng theo cách này, có một rủi ro cố định, các câu lạc bộ như tụ điểm giải trí, thỉnh thoảng sẽ phải tiếp nhận kiểm tra chống khiêu dâm và các hoạt động đen, nếu phát hiện ma túy ở trong phòng Vip, điều đầu tiên cảnh sát nghĩ đến sẽ là sử dụng phòng riêng này để tiến hành giao dịch ma tíu, họ không thể chối cãi được."
"Nhưng các phòng nghỉ tạm thời thì khác.
Bởi vì tất cả đều là tạm thời, ngẫu nhiên và không chắc chắn, ngay cả khi cảnh sát phát hiện được dấu vết của của ma túy từ trong các phòng đó, họ có thể phản bác rằng đó là do khách tự mang vào sử dụng mà họ hoàn toàn không biết được.
Sau đó, họ sẽ tích cực hợp tác với cảnh sát để khám xét, chỉ cần không tìm thấy ma túy trong câu lạc bộ thì họ đều có thể chối cãi được."
"Vì vậy những người ở trong phòng riêng trên tầng ba chắc chắn không nghiện ma túy, họ đều là những người trên đỉnh kim tự tháp trong giới kinh doanh hoặc giải trí.
Họ đến câu lạc bộ Lưu Kim hoàn toàn để giải thích và xả hơi.
Ồ nhiều nhất cũng chỉ là tìm vui bên người đẹp thôi."
Cỗ Dĩ Di nghe xong liền nghĩ tới Khúc Vân, người này ngoài việc điều hành câu lạc bộ ra có lẽ bà ta có sở thích lớn nhất là tìm vui bên người đẹp ở trong câu lạc bộ đó.Yến Quy đặt chiếc bát trong tay vào trong tủ, quay lại nhìn Cố Dĩ Di đang trầm ngâm, rồi đột nhiên nói: "Xét về thân phận giả của em mà nói chắc chắn không đủ để mở một phòng riêng ở trong câu lạc bộ.
Nhưng Khúc Vân không nói nhiều lời mà đã mở cho em một phòng rồi thì có vẻ như bà ta rất thích em đó."
Cố Dĩ Di nghiêng đầu nhìn nàng, cân nhắc giọng điệu của nàng và hỏi: "Chị ghen sao?"Yến Quy nhìn chằm chằm vào cô mà không nói gì.CỐ Dĩ Di cười khúc khích, rửa tay rồi lau sạch, cô nghiêng người qua và vòng tay qua cổ Yến Quy, hôn nàng hai lần và nói một cách quyến rũ: "Đừng ghen nữa.
Có gì đáng để ghen chứ? Chắc bà ta chỉ muốn theo đuổi Cố Linh để trở thành một người tình thôi mà, em nhất định sẽ không để bà ta thành công đâu, nhưng em vẫn muốn theo đuổi bà ta, cho nên có chút như gần như xa vậy đó, người giống như bà ta nhất định sẽ không nhận thua, cho nên em sẽ đối tối với bà ta.
Bà ta đã từng có rất nhiều người tình, có một Cố Linh thì có là gì đâu?"Yến Quy vươn tay qua eo cô, ôm cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô và nói: "Những người tình khác của bà ta không có ai có đặc quyền mở một phòng riêng ở câu lạc bộ Lưu Kim cả?"Cố Dĩ Di cười vui vẻ hơn, áp trán trên bả vai của Yến Quy, dỗ dành nàng: "Vậy em không biết.
Nhưng bà tôi đối với em như thế nào cũng không sao cả, em cũng không thích bà ta."
Nói rồi, cô ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt phát sáng, đầy ngưỡng mộ: "Em chỉ thích chị thôi!"Nụ cười trên gương mặt của Yến Quy càng mở rộng, nàng cúi đầu cắn môi của Cố Dĩ Di, nắm tay cô đi ra khỏi phòng bếp.
Nàng ngồi trên ghế sô pha, kéo Cố Dĩ Di vào lòng mình và hỏi: "Nói cho chị biết người phụ nữ nghiện ma túy đó có điểm nào đặc biệt không."
Cố Dĩ Di vòng tay qua cổ nàng, suy nghĩ kỹ rồi nói: "Không có gì đặc biệt, bà ta cũng không nói chuyện.
Nếu phải nói thì bà ấy thực sự trông giống như một người nghiện ma túy, với thân hình gầy gò, khuôn mặt vàng vọt, nhưng bà ta có trang điểm, nhìn kỹ thì có thể nhìn ra được là bà ấy cố tình thoa nhiều kem nền để che đi khuôn mặt của mình."
Yến Quy suy tư một chút liền hỏi: "Em nói bà ta lấy cái gì đó từ dưới đáy cốc cà phê sao, cốc cà phê đó đến như thế nào?""Sau khi bọn em và nhà hàng ngắm cảnh, một người phục vụ đến gọi đồ ăn, lúc đó là giờ uống trà chiều."
"Trong nhà hàng có bao nhiêu người?""Chỉ có sáu người bọn em thôi, Châu Nham Tùng và S không ở đây, họ đi ra chỗ khác nói chuyện riêng rồi."
Yến Quy suy nghĩ một chút rồi nói: "Em còn nhớ tình huống khi người phụ nữ đó gọi đồ ăn như thế nào không?""Em nhớ.
Lúc đó người phục vụ hỏi mọi người xem họ muốn uống trà, cà phê hay cocktail, người phụ nữ đó muốn uống trà sữa bá tước Anh không, nhưng người phục vụ nói với bà ta rằng ở đây không có cái đó, bà ta liền sốt ruột thay bằng một cốc cappucchino."
"Còn có ai gọi thêm đồ uống gì khác nữa không?"Cố Dĩ Di lắc đầu và nói chắc nịch: "Không, bà ta là người duy nhất."
Cố Dĩ Di rất thông minh và đã hiểu Yến Quy đang nghĩ gì: "Có phải là chị đang nghĩ là cuộc nói chuyện của bà ta với người phục vụ thực sự là mật mã của việc giao dịch ma túy không?"Yến Quy gật đầu thừa nhận: "Tuy nhiên, hiện tại có rất ít tư liệu có thể so sánh, cũng không thể chắc chắn nội dung cụ thể của đoạn mã này là gì, nên nếu là lần sau thì cần quan sát thêm nữa.
Hơn nữa chị đoán chỉ có nhà hàng là nơi giao dịch ma túy tốt nhất thôi vì chỗ này ít người và an toàn hơn, bãi biển và quán bar đông đúc và quá hỗn loạn nên không thể thực hiện những giao dịch như thế này."
"Vậy được rồi.
Ngày mai em sẽ đến đó."
Yến Quy nhìn cô cười cười, vươn tay sờ môi cô: "Đi nghiền rồi sao?""Ô.
Không có đâu, một mình em đi không có ý gì cả, nếu chị muốn đi cùng em thì càng tốt nữa."
Yến Quy nghe cô nói như vậy liền trầm tư.Cố Dĩ Di thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, vội vàng nói: "Em chỉ tiện miệng nói vậy thôi..."
"Ừ.
Chị cũng không nghĩ gì đâu."
"Nghĩ gì cơ?""Chị nghĩ sau khi vụ án kết thúc thì có thể hẹn hò vui vẻ được rồi."
Cố Dĩ Di sững sờ một lúc rồi bật cười, cô điều chỉnh tư thế nằm lên trên đùi của Yến Quy, toàn thân hướng về người nàng, ghé vào tai nàng và nói: "Chuyện sau này thì hãy để nói sau đi, bây giờ hãy làm cái gì đó khác trước đi."
Yến Quy hiểu ra, vồ về cô và nói: "Đi tắm đi."
Hai người lăn lộn trong phòng tắm một lúc, khi trở ra lần nữa, Cố Dĩ Di đã nằm im trên giường, Yến Quy vẫn giúp cô sấy tóc như thường lệ.Sau khi thu dọn xong, Yến Quy gọi điện thoại cho Nhậm Du Nhiên, và để cuộc gọi ở chế độ rảnh tay."
Alo, chị Ngôn."
Yến Quy dừng lại một chút, Cố Dĩ Di bối rối ngước lên nhìn nàng hỏi: "Cô ấy gọi chị là gì thế?"Ở đầu dây bên kia Nhậm Du Nhiên ngay lập tức phản ứng lại bù lu bù loa lên: "Tôi gọi cô ấy là chị Yến mà!"Đôi mắt của Cố Dĩ Di có chút bối rối, những gì cô nghe được dường như không phải là cách phát âm của từ Yến...
nó giống như từ ngôn mà....Để cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Dĩ Di, ở đầu dây bên kia Nhậm Du Nhiên gọi cô với khuôn mặt tái mét: "Dĩ Di!"Cố Dĩ Di bị giọng nói của cô ấy cắt ngang, cô ngây người hỏi: "Cái gì vậy?"Nhậm Du Nhiên buộc phải gạt chủ đề đi: "Hôm nay cô đến câu lạc bộ có phát hiện gì mới không?"Chuyện vụ án đã chuyển hướng thành công sự chú ý của Cố Dĩ Di, cô nói với Nhậm Du Nhiên về những gì cô đã thấy ngày hôm nay.Trong khi Nhậm Du Nhiên đang trầm tư, Yến Quy nói: "Tôi gọi cho cô có hai chuyện.
Một là bên văn phòng giám sát có tiến triển gì không?"Trước đó, vụ án Châu Hiên Thụy hiếp dâm Lam Tịch đã được văn phòng giám sát điều tra lại.
Người có liên quan đến vụ án trong phân cục đã bị đình chỉ để điều tra, nửa tháng đã trôi qua, có lẽ đã có tiến triển rồi."
Tôi vẫn còn chưa hỏi, sao vậy?""Vậy ngày mai hãy hỏi chủ nhiệm Đồng đi."
Yến Quy nói: "Nếu có tiến triển rồi, hãy bảo chủ nhiệm Đồng đưa hết những người liên quan đến Châu Nham Tùng đi."
Nhậm Du Nhiên phản ứng lại: "Cô muốn khống chế Châu Nham Tùng sao?""Ừ, chủ yếu là tôi muốn ép T ra mặt."
Yến Quy cười: "Bây giờ hắn ta để T ra mặt, nhưng tôi nghĩ cần phải để hắn ta tự mình ra mặt, nếu như Châu Nham Tùng bị bắt đi, hắn ta sẽ không có người đại diện ở bên ngoài, tự nhiên sẽ dễ bị lừa hơn."
"Ngoài ra, nếu có thể thì có thể làm phiền các đồng nghiệp đội điều tra kinh tế kiểm tra một công ty khác dưới tên của Châu Nham Tùng một chút."
Cố Dĩ Di nghe thấy ẩn ý trong lời nói của nàng: "Cô cho rằng công việc kinh doanh chính của Châu Nham Tùng thực sự là giao dịch ma túy, còn công ty khác của ông ta là do ông ta mở để che mắt thiên hạ sao?""Ừ, có phỏng đoán như vậy, nếu ông ta sẽ không quá coi trọng S.
Vậy nên tôi muốn nhờ đội trưởng Nhậm nhờ bên đội điều tra kinh tế giúp đỡ, tìm lý do để kiểm tra công ty của Châu Nham Tùng."
Nhậm Du Nhiên nghe xong, lập tức nói: "Chuyện này dễ thôi.
Ngày mai tôi sẽ hỏi tiến độ của bên chủ nhiệm Đổng, chỉ cần bên văn phòng giám sát có tin tức gì thì Châu Nham Tùng là người có liên quan đến vụ án sẽ phải tiếp nhận điều tra, đến lúc đó đội điều tra kinh tế tất nhiên sẽ đi điều tra công ty của ông ta, căn bản là không cần chúng ta phải nhờ vả gì cả."
Như vậy là tốt nhất, trong lòng Yến Quy đã tính toán xong hết cả rồi, đầu tiên là khống chế Châu Nham Tùng trước, sau đó nghĩ cách dụ T ra mặt, rồi tìm ra bằng chứng các giao dịch ma túy ở câu lạc bộ Thiên Không Lưu Kim, như vậy là đã thành công một nửa rồi.Về phần S...ánh mắt Yến Quy nhìn vào khuôn mặt của Cố Dĩ Di, nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt theo mái tóc dài của cô.
Người như S, sợ rằng hắn ta muốn đối đầu trực tiếp với Cố Dĩ Di....Đối với thực lực của người yêu mình, Yến Quy cảm thấy rất yên tâm, nhưng cũng không ngăn cản được sự lo lắng của nàng.
Lúc này đã tắt điện thoại với Nhậm Du Nhiên rồi, Cố Dĩ Di nhào vào trong vòng tay của nàng, Yến Quy mỉm cười, không còn nghĩ đến điều gì khác nữa, nàng ôm cô vào lòng, tập trung làm một số việc mà ban đêm nên làm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.