Rèm cửa trong nhà vẫn đang là kéo lên để cản bớt ánh nắng bên ngoài, Cố Dĩ Di im lặng trong bóng tối, tiếng gõ của lại vang lên, cô vẫn rất bình tĩnh và không hề vội vàng.Nhưng thần kinh nhạy bén bẩm sinh của Cố Dĩ Di đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho cô, những người bên ngoài mang theo một bầu không khí nguy hiểm khó tả, vách ngăn phòng không thể cản trở được kiểu thù địch và sát khí này mà tấn công thẳng vào mặt cô.Cơn buồn ngủ của Cố Dĩ Di tan biến ngay lập tức, cô linh hoạt đứng lên và lặng lẽ bước xuống đất.
Không chần chứ quá nhiều, cô nhanh chóng lấy túi đựng súng ở dưới gầm giường ra, lấy từ trong đó ra một bộ đồng phục và thay bộ đồ ngủ trên người ra, sau đó lấy súng và đạn đã chuẩn bị sẵn nhét vào thắt lưng đồng thời nhét con dao găm vào trong giày, rồi đeo ba lô lên lưng.Cô lấy tất cả mọi thứ cần thiết, cô được đào tạo bài bản và động tác rất nhanh, toàn bộ quá trình chỉ mất không quá hai phút.Cố Dĩ Di bước đến bên cửa sổ, mở rèm nhìn xuống dưới, sân sau luôn vắng vẻ, chẳng có ai lui tới, nhất là khi trời vẫn còn là ban ngày, trong ngày câu lạc bộ ít người nhất.Cố Dĩ Di nghiêng tai nghe ngóng bên ngoài, tiếng gõ cửa đã dừng lại, cô cũng không ra cửa không cần kiểm tra xem ai đang ở bên ngoài, trực giác của cô nói cho cô biết đó chắc chắn là S.
Ngoài S ra không ai có sát khí mạnh đến mức không thể cản trở lại được như vậy, dường như S là một dã thú khát máu, trên người hắn đều là sát khí mà mùi máu tươi.Móc một đầu dây vào mép cửa sổ, Cố Dĩ Di cầm sợi dây xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ, giẫm lên một đoạn cong cách tường khoảng mười centimet, cả người dính chặt vào tường như một con tắc kè.
Trong khóa huấn luyện đặc vụ, có vô số lần huấn luyện leo núi và thoát hiểm như thế này, Cố Dĩ Di luôn là người giỏi nhất trong những lần đó, không có nghi ngờ gì về khả năng của cô cả.Cô theo dây thừng đi xuống dưới, đối với cô câu lạc bộ ba tầng này quá dễ dàng.
Ngay sau đó cô đạp chân lên mặt đất, Cố Dĩ Di không quan tâm đến sợi dây đang treo ở đó, nhưng cô nhìn lên cửa sổ đang mở và cảm thấy có điều gì đó không ổn, tại sao S lại không xông vào trong chứ? Hắn ta cũng là một trong những ông chủ của câu lạc bộ, nên trước khi đến gõ cửa không thể lại không mang theo....Trong lòng cô thầm đoán rằng có lẽ là S đoán được rằng cô sẽ chạy trốn theo đường cửa sổ rồi, cho nên hắn ta không đuổi vào tận phòng là vì vậy, chỉ có thể là hắn không cần phải truy đuổi....Vừa nghĩ tới đây, bên tai cô đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gấp, vội vàng.Cố Dĩ Di nghĩ có điều gì đó không ổn, cô không nghĩ nhiều nữa mà quay người chạy trốn."
Dừng lại!""Đừng chạy!"Là bảo vệ của câu lạc bộ!Tên khốn này, S lại còn gọi thêm người nữa!Cố Dĩ Di cảm thấy người độc ác như S đã ngã rồi, cô chạy như bay đến bức tường phía sau.
Lúc này máy bộ đàm của cô cũng đã được kết nối, và người liên hệ chính là phó đội trưởng Ôn Chất Bân."
Ôn Tử! Đang ở đâu?"Từ giọng nói của cô có thể nghe được điều gì đó không ổn, Ôn Chất Bân ngay lập tức nói: "Gần câu lạc bộ! Một phút nữa sẽ đến!""Bức tường phía sau đêm qua....con mẹ nó!"Cố Dĩ Di chưa nói hết lời, cả người đã nhanh chóng nhảy về phía trước, một viên đạn găm vào chân cô và bắn xuống đất! Không kịp suy nghĩ gì nhiều, Cố Dĩ Di chạt theo một đường cong như một con rắn, cô lăn về phía trước và ngã nhào vào phía sau của hòn non bộ ở bên cạnh.Súng bắn tỉa! Đã được cài đặt sẵn...!Cô đã quá quen thuộc với súng rồi, Trần Linh không đuổi theo cô là bởi vì hắn ta chèo lên đỉnh cao.
Trong tay hắn ta có súng bắn tỉa và bây giờ hắn đã đứng ở trên đỉnh cao nhất của câu lạc bộ, trong mắt hắn ta cô là một con mồi không thể thoát được.Cố Dĩ Di thầm nghiến răng, hối hận vì đêm qua chỉ bảo Ôn Chất Bân mang đến cho cô....
Khẩu súng trong tay cô giống như một đứa em trai trước khẩu súng bắn tỉa của Trần Linh.
Hiện tại cô đang tạm thời trốn sau hòn non bộ, nhưng đây cơ bản không phải là cách hay, sau khi những tên bảo vệ đuổi đến thì nhất định phải ra tay, nhưng khi ra tay thì cô không đảm bảo được bản thân không xuất hiện trong phạm vi bắn tỉa của Trần Linh.Quá khủng khiếp rồi!Nhưng lúc này không còn thời gian để cô có thể chần chừ nữa, những tên bảo vệ đã chạy đến và bao vây lấy cô, nhìn thấy cô là một người phụ nữ, những người đàn ông đó không do dự mà lao đến.Rít! Cố Dĩ Di né đòn, giơ hai chân dài đạp mạnh và lưng người đàn ông, đá thẳng vào người hắn ta.
Cú đá này vô cùng mạnh mẽ, cố ý dùng gót chân đá thẳng vào cột sống của người đàn ông, trực tiếp hất văng một người đàn ông cao lớn xuống đất, người đàn ông vặn vẹo trên mặt đất như một con giòi.Cô lạnh lùng liếc nhìn hắn ta, tổng cộng có năm tên bảo vệ, cô có thể xử lý được, nhưng không thể di chuyển quá nhiều, nếu không sẽ lộ vào phạm vi bắn tỉa của Trần Linh."
Nhanh lên! Tôi đang vội!" Cố Dĩ Di chế nhạo các tên bảo vệ.Giọng điệu của cô đầy vẻ khinh thường, mấy người đàn ông lực lưỡng cũng không thể chịu được, họ biết người phụ nữ này không dễ chọc, cũng không quan tâm đến thể diện của họ, cho nên bốn người đàn ông còn lại cùng nhau xông lên.Mỗi người trong bốn người họ đều có vũ khí trong tay, liên tiếp hướng về phía Cố Dĩ Di mà đánh.Bình thường khi Cố Dĩ Di tập huấn luyện trong đội, việc một người đánh với vài người là chuyện bình thường, đó đều là đối mặt với những người trẻ tuổi trong đội so với bốn tên bảo vệ này thì mạnh hơn nhiều.
Cô nắm lấy tay một người đàn ông đang cầm dùi cui điện, khi cô xoay người lại cô tranh thủ đi vòng ra phía sau của hắn ta, tránh kẻ muốn tấn công từ phía sau.
Khi đón đánh trúng người của mình, Cố Dĩ Di chế nhạo và dùng sức đẩy người đó ra, hai người đụng vào nhau."
Tôi nói, các anh không nên tấn công cảnh sát, đừng trách tôi không nhắc nhở...."
Cố Dĩ Di chưa kịp nói xong thì cô đã cảm nhận được luồng sát khí từ phía sau cô, cô khẽ cau mày và trốn vào sau hòn non bộ theo bản năng, nhưng một người đàn ông khác đã chặn đường cô lại.
Rơi vào đường cùng, cô chuyển trọng tâm ngày lập tức và tránh sang phía bên kia, nhưng việc né tránh như thế này chắc chắn sẽ muộn hơn so với dự kiến một chút.
Cây dùi cui điện phía sau cọ vào vai cô rồi đập xuống, Cố Dĩ Di thầm nghĩ nguy hiểm thật, nhưng mấy năm rèn luyện của cô đã hình thành phản xạ tay chân không thể tưởng tượng nổi, đầu óc không cần phản ứng, cơ thể đã tự động phản ứng lại rồi.Ngay giây tiếp theo khẩu súng được gài vào thắt lưng xuất hiện trên tay cô, cô gần như không cần nhắm bắn tầm gần, cô giơ tay bắn hai phát súng trúng bắp chân của mục tiêu, hai người đàn ông ngã xuống mắt đất và tiếp tục lăn lộn trên đất.Cùng lúc đó, Cố Dĩ Di cũng không kịp thả lỏng, trực giác và sự nhạy cảm bẩm sinh của cô đã cảm nhận được luồng khí nguy hiểm.
Cô thầm nói không tốt rồi, cuộc đối đầu vừa rồi đã khiến cô vô tình rơi vào tầm bắn tỉa của Trần Linh rồi, tuy rằng vị trí trọng điểm chưa bị lộ ra nhưng chắc chắn là....Theo bản năng Cố Dĩ Di tiến một bước về hướng hòn non bộ, nhưng chính vào lúc này, một cơn đau nhói chuyền đến bả vai phải của cô, lực của viên đạn thậm chí còn khiến cô lảo đảo hai bước.
Máu chảy dài trên vai nhưng Cố Dĩ Di không có thời gian để suy nghĩ thêm điều gì nữa, cô lập tức che bả vai lại và nấp sau hòn non bộ.Năm tên bảo vệ đã bị cô đánh ngã, Cố Dĩ Di ngồi chồm hỗm sau hòn non bộ, bả vai bên phải đau đến dữ dội, lưng đã ướt đẫm mồ hôi.Hơi thở của cô hiển nhiên có phần rối loạn hơn trước, giọng nói vừa ấm áp vừa lo lắng phát ra từ máy bộ đàm: "Đội trưởng, đội trưởng, cô có sao không?"Cố Dĩ Di hít một hơi thật sâu và nói: "Tôi bị bắn vào bả vai, không có gì nghiêm trọng cả, cậu đến đâu rồi?"Ôn Chất Bân càng lo lắng hơn trước: "Còn hai ngã tư nữa! Tôi đã liên hệ với cục, đội trưởng Nhậm đã sắp xếp người đến hỗ trợ chúng ta rồi!" Máy bộ đàm của họ vẫn đang trong trạng thái kết nối, Cố Dĩ Di ra tay với người khác Ôn Chất Bân cũng biết nên đã liên hệ ngay với Nhậm Du Nhiên để báo cáo tình hình rồi.Người ở câu lạc bộ Thiên Không Lưu Kim đã công khai tấn công cảnh sát, thậm chí còn dùng cả súng bắn tỉa, điều này đủ để cánh sát cử người đến phong tỏa câu lạc bộ và điều tra kỹ lượng những người bên trong câu lạc bộ.Vậy thì còn khoảng hai ba phút nữa, Cố Dĩ Di bấm thời gian nhìn lên bức tường phía sau cách đó không xa.
Bức tường không quá cao, cô chạy từ đây tới đó có thể nhảy qua bức tường trong vài bước nhưng với điều khiện tiên quyết là cô không bị thương.Nhưng bây giờ cô không chỉ bị thương mà phía sau còn có Trần Linh người vẫn đang đứng ở điểm cao nhất đợi cô lộ diện.
Từ đây mất hơn mười giây để ra khỏi bức tường, đủ thời gian để Trần Linh nhìn thấy cô.Cố Dĩ Di hít sâu mấy hơi, đè nén cơn đau trên vai và nói: "Ôn Tử.
Có mang theo người chưa?"Ôn Chất Bân sững lại một chút, sau đó lập tức trả lời: "Đã mang rồi, người của chúng ta."
"Vừa đúng lúc."
Cố Dĩ Di mỉm cười: "Sau khi cậu đến, đỗ xe ở bên đường, cầm súng lên núi, không cần cao lắm, chỉ cần có thể nhìn thấy sân thượng của câu lạc bộ là được."
"Được rồi! Đội trưởng, có thể cho tôi vị trí cụ thể không?"Cố Dĩ Di suy nghĩ một lúc, cô bước ra ngoài vài bước, ngập ngừng duỗi một chân ra.
Ngay lúc cô vừa rút chân lại, một viên đạn đã gim thẳng xuống đất."
Hả."
Cố Dĩ Di nhìn chằm chằm vào lỗ thủng do viên đạn đóng đinh vào đất, thở ra một hơi rồi nói: "Có một hòn non bộ ở sân sau của câu lạc bộ, hướng mười giờ theo hướng hòn non bộ!""Ok! Đã hiểu!"Với một cú phanh gấp, Ôn Chất Bân đậu xe bên ngoài bức tường sân sau của câu lạc bộ.Cố Dĩ Di nghe thấy tiếng anh ấy bước ra khỏi xe liền nói: "Hãy cho tôi biết khi cậu đã đến nơi."
"Rõ."
Thời gian chờ đợi có vẻ lâu lạ thường, Trần Linh dường như có vẻ sốt ruột, hắn ta tính toán xem Cố Dĩ Di đang nấp ở đâu trong hòn non bộ, hắn nhằm vào hòn non bộ và bắn."
Con mẹ nó!"Cố Dĩ Di thầm mắng, giữa gạch và đá của hòn non bộ có một số khe hở, có khả năng đạn sẽ có thể xuyên qua.
Để tránh bị thương do viên đạn xuyên qua, Cố Dĩ Di chỉ có thể cố hết sức nấp kín ở một chỗ thấp, cô gần như nằm bẹp trên mặt đất.
Không chỉ có vậy, cô không thể động đậy chỉ có thể dùng hòn non bộ để cản trở sự phán đoán của Trần Linh.Ôn Chất Bân di chuyển nhanh chóng, không lâu sau, giọng nói của anh ấy vang lên từ máy bộ đàm: "Đội trưởng, tôi đã nhìn thấy đỉnh câu lạc bộ rồi!""Như thế nào rồi? Có thể bắn trúng được không?"Tầm mắt Ôn Chất Bân rơi vào Trần Linh qua ống kính, nheo mắt nói: "Có vật chắn, tên khốn này cũng không phải đồ ngốc, hắn núp sau đường thông đạo trên sân thượng, tôi chỉ có thể nhìn thấy súng của hắn, chỉ có thể nhắm bắn vào cánh tay của hắn ta thôi."
"Không sao, nếu cậu không nhìn thấy cũng không sao.
Cậu hãy bắn hắn ta để câu giờ cho tôi, bây giờ hắn ta đang nhằm vào tôi, tôi không thể thoát ra được!""Được rồi!" Ôn Chất Bân chậm rãi đẩy viên đạn lên đạn."
1, 2, 3, chết con mẹ mày đi!"Viên đạn của Ôn Chất Bân nhắm vào súng của Trần Linh, phát đầu tiên bắn trượt sang một bên, nhưng cũng đủ đề khiến Trần Linh hoảng sợ!"Chậc, chậc.
Bắn nhầm rồi."
Ôn Chất Bân cũng không do dự, lên đạn phát thứ hai, nhằm vào súng của Trần Linh một lần nữa.Trần Linh bị Ôn Chất Bân bắn đột ngột khiến cho hắn bối rối, phản ứng thao bản năng của hắn là buông tay cầm súng, cúi đầu xuống trốn sau bức tường thông đạo."
Đội trưởng!"Cùng lúc khi giọng nói của Ôn Chất Bân truyền đến, cuối cũng Cố Dĩ Di cũng di chuyển, cô từ trên mặt đất bật dậy, lao nhanh như chớp vào bức tường phía sau.Tất nhiên Trần Linh không phải là ngồi không, hắn ta biết Cố Dĩ Di sẽ nhân cơ hội này để tẩu thoát nên hắn ta lại cầm súng lên, nhanh chóng nhắm mục tiêu qua ống ngắm rồi không do dự mà bóp cò.Cố Dĩ Di đã biết được điều này, cho nên thay vì chạy theo đường thẳng, cô chạy theo đường cong, né hai phát đạn liên tiếp từ Trần Linh.Nhưng đến lần thứ ba mới xuất hiện, bởi vì Ôn Chất Bân lại hướng súng vào Trần Linh một lần nữa! Hơn nữa phát súng này gần như trúng vào tay trái đang cầm báng súng của hắn ta!Trần Linh nấp sau bức tường, cố gắng giữ lại khẩu súng, nhưng Ôn Chất Bân không để hắn ta có cơ hội, viên đạn bắn liên tục đến, thậm chí không có một kẽ hở nào!Trong lần bắn cuối cùng, Ôn Chất Bân đã bắn trúng chính xác vào súng bắn tỉa của Trần Linh, Trần Linh cau mày nhìn khẩu súng, biết rằng nó đã bị hỏng rồi.
Hắn ta lặng lẽ vươn đầu nhìn bức tường phía sau hòn non bộ, Cố Dĩ Di đã không còn ở đó nữa.Sắc mặt Trần Linh lạnh như băng, hắn ta mặc kệ súng trên mặt đất, xoay người nhanh chóng rời khỏi sân thượng.Phía đối diện không còn động tĩnh gì nữa, Ôn Chất Bân không nhìn thấy bóng dáng của Trần Linh trong tầm kính nữa, vì vậy anh ấy liên lạc với Cố Dĩ Di: "Đội trưởng, cô ra ngoài chưa?""Tôi ra rồi, tôi đang ở trong xe, cậu về đi."
"Được!"Giọng nói của Cố Dĩ Di có chút yếu ớt, Ôn Chất Bân cũng không nói nhiều, anh ấy tháo súng, nhanh chóng quay lại xe.
Cố Dĩ Di ngồi một mình ở ghế sau, vai phải trần trụi lộ ra, dính đầy máu khiến người ta run sợ."
Đội trưởng!"Cố Dĩ Di ngăn anh ấy lại và nói: "Nhanh lái xe đi!"Ôn Chất Bân cắn môi, khởi động xe."
Người của chúng ta đến đâu rồi?""Đang trên đường tới, chắc sẽ nhanh đến thôi."
"Quay xe, chờ mọi người tới rồi đến đó gặp mặt."
Cố Dĩ Di run giọng nói.
Cô lấu thuốc cầm máu và băng từ trong xe ra, đơn giản là đắp thuốc cho mình, sau đó buộc bừa bãi băng để cầm máu lại."
Vết thương xuyên thấy, viên đạn không còn ở trong đó nữa."
Trán Cố Dĩ Di đầy mồ hôi lạnh, cười chửi thề: "Chết tiệt, không biết là may mắn hay đen đủi nữa!"Ôn Chất Bân nhìn cô qua kính chiếu hậu, quan tâm nói: "Đội trưởng, chúng ta đến bệnh viện trước đi."
Cố Dĩ Di không nói gì."
Đội trưởng!""Nếu hai chúng ta không ở đây thì ai có thể bắt được S?"Ôn Chất Bân trầm mặc, nhưng vẫn kiên trì nói: "Tôi cho rằng S sẽ không ngồi yên ở đó đợi đâu, hắn ta cũng sẽ không nghĩ tới người của chúng ta sẽ tới nhanh như vậy được, cho nên hắn sẽ không ở lại trong câu lạc bộ đâu.
Đội trưởng, chúng ta không ở đây thì cũng không có chuyện gì đâu, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải cầm máu cho vết thương của cô! Sau này nhất định sẽ gặp được S, nếu như lúc đó vết thương của cô vẫn còn nghiêm trọng thì, chúng ta sẽ phải chịu thiệt thòi rồi."
Cố Dĩ Di im lặng, không nói gì.Ôn Chất Bân lo lắng, tâm tình thay đổi, nói đến Yến Quy: "Nếu để pháp y Yến biết chuyện này, cô ấy chắc chắn sẽ cảm thấy đau lòng lắm! Hơn nữa nghe nói cô không đến bệnh viện nữa thì chắc chắn cô ấy sẽ rất tức giận đó!"Cố Dĩ Di: "......"
"Pháp y Yến ấy à, tôi cảm thấy khi cô ấy tức giận chắc chắn rất đáng sợ đó! Nhưng cô ấy có tức giận hay không, có lẽ là không quan tâm tới cô rồi! Đội trưởng, cô nghĩ xem, nếu pháp y Yến vẫn không quan tâm cô thì cô ấy có thoải mái không?"Cố Dĩ Di đau đầu vì những gì anh ấy nói, vốn dĩ vai cô đã đủ đau rồi...".....được rồi, đến bệnh viện đi."
Ôn Chất Bân đã khéo léo cho xe quay đầu lại và hướng đến bệnh viện.Cố Dĩ Di suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra gọi cho Yến Quy, chỉ thấy trên màn hình có vài cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Yến Quy.Sau khi gọi điện thoại lại, Yến Quy nhanh chóng bắt máy."
Dĩ Di.
Em đang ở đâu?" Giọng nói của Yến Quy có chút lo lắng, lại có chút nhẹ nhõm.Cố Dĩ Di cảm thấy Yến Quy có một tác dụng thần kỳ đối với cô, khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của nàng, vai của cô không còn đau nữa."
Em vừa mới ra khỏi câu lạc bộ."
Giọng nói rất nhẹ nhàng, có chút gượng gạo.Ôn Chất Bân đang lái xe ở phía trước giật mình nhìn cô từ kính chiếu hậu, trên mặt cô vẫn còn dính chút máu, vẻ mặt mềm mại quyến luyến càng thêm cảm giác kỳ quái không rõ nguyên nhân.
Ôn Chất Bân thu hồi ánh mắt, toàn thân nổi da gà.Sau khi gia nhập lực lượng cảnh sát, anh ấy đã hợp tác với Cố Dĩ Di, kém Cố Dĩ Di một tuổi, khi mới gia nhập lực lượng cảnh sát, trong thời gian ngắn anh ấy đã thích Cố Dĩ Di và muốn theo đuổi cô.
Điều kiện của anh khá tốt, vóc dáng và ngoại hình chuẩn nên anh ấy mới tự tin tỏ tình với Cố Dĩ Di.Kết quả, Cố Dĩ Di đánh bài không theo lẽ thường, cô không từ chối cũng không đồng ý, chỉ cười với anh ấy và nói: "Nếu cậu đánh bại tôi, tôi sẽ suy nghĩ xem sao."
Ôn Chất Bân đồng ý, khi bắt đầu anh ấy không nghiêm túc, kết quả là anh đã đã ngã xuống khi Cố Dĩ Di mới ra tay được hai hiệp.
Ôn Chất Bân giật mình, không cam lòng nói vừa rồi anh ấy không nghiêm túc, nên yêu cầu làm lại lần nữa!Cố Dĩ Di sẵn sàng đồng ý, cũng không cảm thấy anh ấy thô lỗ.Mãi về sau Ôn Chất Bân mới biết, cô như vậy vì cô đã nắm chắc phần thắng và cũng không quá coi trọng anh ấy.Sau hai lần thất bại trước phụ nữ, sắc mặt Ôn Chất Bân đờ đẫn, anh ấy thầm thế sớm muộn gì cũng lấy lại thể diện! Anh ấy tập luyện nhiều hơn những người bình thường và làm việc chăm chỉ để cải thiện bản thân nhưng khi anh ấy cải thiện bản thân, Cố Dĩ Di cũng không hề bị tụt lại.Sau đó, Ôn Chất bân quên đi mối tình ngắn ngủi thủa ban đầu, và phần còn lại là sự đánh giá với Cố Dĩ Di.
Họ đã cũng nhau huấn luyện bà chăm chỉ trở thành nền tảng vững chắc nhất của nhau trong đội.
Nhưng Ôn Chất Bân nhận ra rằng ngoài khoảng cách thiên bẩm về sức mạnh thì ở những khía cạnh khác, anh ấy cũng kém hơn Cố Dĩ Di một chút, đó có thể là tài năng mà thầy giáo đã nói hằng ngày.Hai người họ hợp tác nhiều năm như vậy, Ôn Chất Bân chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Cố Dĩ Di, lời văn của anh ấy không hay, không thể miêu ta ra được, nói ngắn gọn là biểu hiện ghen tức của một người độc thân như anh ấy.Lúc này Yến Quy vẫn còn ở trong cục thành phố, Cố Dĩ Di hiện tại do dự không muốn nói với nàng về vết thương, nhưng Yến Quy đã hỏi cô trước rồi."
Em bị thương rồi phải không?"Cố Dĩ Di: "...."
Cô sững sờ, không thể đoán được là làm sao Yến Quy lại biết được.Thấy cô không nói gì, Yến Quy lại nói: "Ngoan, bị thương thì đến bệnh viện trước đi!"Cố Dĩ Di im lặng và hỏi: "Tại sao chị lại biết em bị thương thế?""Hai mươi phút trước tín hiệu trên người Khúc Vân đã bị cắt hoàn toàn.
Diêu Viễn và anh Triệu đã dẫn người đuổi theo để tìm được căn cứ của T, nhưng ngoại trừ trang bị chưa kịp tháo ra thì mọi người đã bỏ chạy hết rồi.
Chị gọi cho em nhưng em mãi không nghe nên chị đoán là chắc chắn em đã bị S theo dõi rồi...."
Yến Quy cau mày, hít sâu một hơi, đè nén lo lắng và đau lòng, chậm rãi nói: "Chị không biết em bị thương, lúc nãy là chị chỉ tùy tiện hỏi một câu, nhưng lại đúng lúc khiến em nói thật."
Cố Dĩ Di: "....Hóa ra là chị cài em sao?""Gần như vậy đi."
Yến Quy hít một hơi thật sâu, nàng kiềm chế giọng điệu, để mình bớt lo lắng hơn: "Dĩ Di, ngoan, đến bệnh viện đi, đừng để chị lo lắng nữa."
Nàng đau lòng như vậy, giọng điệu dỗ dành của nàng khiến trái tim của Cố Dĩ Di hóa thành bọt nước mềm mại và ngọt ngào, cô không muốn Yến Quy lo lắng lập tức nói: "Em đang trên đường đến bệnh viện rồi! Chị đừng lo lắng nữa, em không sao, không đau chút nào đâu."
Ôn Chất Bân người vừa chứng kiến cô toát mồ hôi lạnh và run rẩy khi nói, mím môi im lặng, quyết định rằng lúc này anh ấy không thể phát ra tiếng động được.