Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y

Chương 130: Tro tàn 03




Cố Dĩ Di lẳng lặng dò xét thiếu niên gọi mình là "chị" ở trước mặt, cậu nhóc Cố Thanh Tuyền này nhìn rất đẹp trai, tuy rằng cậu không di truyền được đôi mắt đào hoa câu người của Cố Thái, nhưng mẹ đẻ cậu cũng không khó nhìn, rất xinh đẹp, vậy nên gen của cậu cũng rất tốt.Đúng rồi, Cố Thái là là bố của Cố Dĩ Di.
Trước kia đã từng nói, khi cô còn rất trẻ đã ly hôn với mẹ cô, mỗi người lại lập nên gia đình mới cho mình, hơn nữa còn có những đứa con mới.
Cố Dĩ Di cứ thế trở thành người thừa, được bà nội yêu thương cô nuôi dưỡng khôn lớn.Mà Cố Thanh Tuyền ở trước mặt đây, chính là đứa con của Cố Thái và người vợ thứ hai của ông, là em trai cùng cha khác mẹ của Cố Dĩ Di.Cố Dĩ Di từ trước đến giờ chưa từng gặp người em trai này một lần nào.
Cô nhớ hồi nhỏ sau khi bố mẹ ly hôn, bọn họ không có ai nguyện ý nuôi nấng bản thân mình, coi cô là con ghẻ phiền toái, đẩy đi đẩy lại cuối cùng là bà nội nuôi cô lớn.
Vậy nên từ khi còn bé, Cố Dĩ Di đã biết bố mẹ không thích mình, cô là người có tính cách bướng bỉnh, ai không thích cô, cô cũng không thích người đó, vậy nên cô và bố mẹ cũng chưa từng qua lại.Hồi còn nhỏ cô cảm thấy bố mẹ đều rất cặn bã, đứng núi này trông núi nọ, không trung thành với hôn nhân.
Nhưng kết quả lại vả mặt cô, sau khi bố mẹ cô tái hôn, hôn nhân lại rất mỹ mãn, vẫn luôn sống với người bạn đời thứ hai của bọn họ cho đến bây giờ.
Cố Dĩ Di sau khi lớn lên, mỗi lần nghĩ lại đều cười nhạo nói: "Bọn họ chính là kiếp trước nợ một tội nghiệt, đến đời này thanh toán cho xong."
Sau đó cô biết được bố mẹ đều có những đứa trẻ mới, sau khi Cố Thanh Tuyền ra đời, Cố Dĩ Di thầm nghĩ trong lòng, bởi vì mình là con gái, vậy nên bố mẹ mới không thích mình sao? Nhưng sau đó bên mẹ lại sinh một người con gái, mẹ và chồng mới của bà cũng rất tốt với người em gái này, từ trước đến giờ đều rất yêu quý.Cố Dĩ Di dần dần hiểu ra, bọn họ chỉ là không thích bản thân mình...
Bởi vì mình không phải là đứa trẻ mà bọn họ sinh với người họ yêu nhất đời, vậy nên bọn họ không có tình cảm yêu ai yêu cả đường đi với mình.Cố Dĩ Di cảm thấy rất buồn cười, bản thân rõ ràng là cốt nhục của họ, nhưng lại không có được nửa phần yêu thương và quý trọng.
Nhưng cuộc hôn nhân thất bại đầu tiên của họ đâu phải do mình tạo nên, cũng không phải cô ép bọn họ sinh ra mình...
Trước khi hai người sinh tôi cũng đâu có hỏi ý kiến tôi, từ đầu đến cuối tôi không làm sai một việc gì...Sau khi nghĩ thông tất cả những việc này, Cố Dĩ Di không để ý đến đôi bố mẹ ruột này một chút nào nữa, giống như cách bọn họ cũng chưa từng quan tâm đến cô.Còn nhớ lần cuối cùng gặp mặt bố, 就是他给她买了辆杜卡迪大魔鬼.Sau khi tặng xe cho cô, Cố Thái nói với cô: "Em con thi được vào Đại học Công an rồi, sau này cũng muốn làm đặc cảnh, con là chị gái cũng là tiền bối, phải chăm sóc nó nhé!"Cố Dĩ Di cười lạnh, nhận lấy xe, nhưng không hứa hẹn bất cứ thứ gì với Cố Thái.Lúc này, cô đối diện với người em trai ấy, nhớ lại những chuyện từng qua, ánh mắt càng ngày càng lạnh, cảm thấy hơi nóng tích tụ sau một buổi chiều huấn luyện đều tan đi không ít.Cố Dĩ Di ôm cánh tay nhìn chằm chằm Cố Thanh Tuyền, không nghĩ đến người em trai này còn có tác dụng làm điều hòa hình người ở chỗ mình."
Có việc sao?"Tay cầm chai nước của Cố Thanh Tuyền còn cứng lại giữa không trung, cậu nghe giọng điệu lạnh lùng của chị gái, cảm thấy khi cô mở miệng có cả khí lạnh tỏa ra từ miệng cô."
Không...
Em chỉ đưa cho chị chai nước...
sợ chị khát..."
Thiếu niên có hơi lo lắng nói.Cố Dĩ Di nhìn cái mũi và dáng môi giống với mình của cậu, sự ấm ức trong lòng càng lớn hơn: "Cố Thái bảo cậu lôi kéo quan hệ với tôi?""Hả?" Cố Thanh Tuyền rõ ràng ngây ra một lúc, sau khi phản ứng lại mới vội lắc đầu: "Không phải đâu! Bố không biết em đến đây! Em, em cũng không biết, là doanh trại tập huấn thông báo em mới biết!"Cố Dĩ Di quét mắt nhìn cậu, lại hỏi: "Vậy cậu có chuyện gì?" Dừng lại một lúc, lại bổ sung thêm: "Chính sự."
Cố Thanh Tuyền nhìn nhìn chai nước trong tay, không biết đây có được coi là "chính sự" không, nghiêm túc mà nói có lẽ không tính, chính sự mà Cố Dĩ Di nói hình như không bao gồm chuyện này...Cố Dĩ Di nhìn dáng vẻ vô hại của cậu, trong lòng không hiểu sao cảm thấy bực bội, không do dự gì quay người rời đi, vứt lại một câu: "Nước cậu giữ lại tự mình uống đi."
Cô đi mà không do dự gì, Cố Thanh Tuyền còn ngây ra ở đó, bàn chân chần chừ, không biết có nên đuổi theo hay không.
Cố Dĩ Di đi rất nhanh, trong thời gian cậu do dự, người đã không thấy bóng rồi.Trở về ký túc xá tắm rửa, thay một bộ đồ sạch sẽ nhẹ nhàng hơn, Cố Dĩ Di cảm thấy sự mệt mỏi trên người tan đi gần hết, chuẩn bị đến nhà ăn ăn bữa tối.Đã hơn bảy giờ tối, trong nhà ăn không có nhiều người, chỗ trống rất nhiều, Cố Dĩ Di lấy cơm rồi chọn một góc yên tĩnh ngồi xuống, vừa ăn vừa gửi tin nhắn cho Yến Quy, nói cho nhau lịch trình của hôm nay.Cô đang cúi đầu xem điện thoại, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng hình, chắn mất ánh sáng của nhà ăn.Cố Dĩ Di ngước mắt lên nhìn, thì thấy trong tay Cố Thanh Tuyền bê một khay cơm đứng trước mặt cô, gương mặt ngây ngô sạch sẽ còn có sự căng thẳng và lo lắng.Đầu mày bất giác nhăn lại, Cố Dĩ Di hít sâu một hơi, nhẫn nại hỏi: "Lại có chuyện gì?""Em...
Em có thể ngồi cùng chị không?" Thiếu niên hỏi ra câu này, biểu cảm nghiêm túc lại bướng bỉnh.Cố Dĩ Di liếc mắt nhìn vị trí bên cạnh, nói: "Bên cạnh là chỗ trống.
Bạn nhỏ, tuổi còn nhỏ thế mà thị lực đã không tốt rồi sao?"Cố Thanh Tuyền: "..."
Cậu thật sự không ngờ đến người chị này lại có thể oán giận người khác như vậy."
Không phải, em muốn ngồi cùng chị..."
Cậu ngược lại rất chân thành.Cố Dĩ Di híp mắt lại nhìn cậu, ánh mắt có hơi nguy hiểm: "Tại sao lại muốn ngồi với tôi?""Bởi vì..."
Cố Thanh Tuyền chỉ do dự một khoảnh khắc, rồi can đảm nói thẳng: "Bởi vì chị là chị em, em muốn...
thân thiết với chị một chút..."
Cố Dĩ Di nhìn cậu chằm chằm, không đồng ý cũng không từ chối, mà đột nhiên cười hỏi: "Đây là nơi nào?"Nơi nào? Không phải nhà ăn sao?"Vẻ mặt Cố Thanh Tuyền lờ mờ nói đây là nhà ăn.Cố Dĩ Di: "..."
Cậu cộc lốc thật đấy."
Đây là nhà ăn ở đâu?"Cố Thanh Tuyền cuối cùng cũng phản ứng lại, trả lời: "Doanh trại tập huấn."
"Tôi là ai?""Chị, chị em."
"..."
Cố Dĩ Di nhịn lại không đỡ chán thở dài, "Tôi nói ở đây tôi có thân phận gì? Cậu lại có thân phận gì?"Cố Thanh Tuyền hiểu ra: "Chị là chỉ đạo viên, em huấn luyện sinh."
"Ừ.
Vậy nên cậu là huấn luyện sinh, có chuyện gì phải tìm đến chỉ đạo viên như tôi không? "Hàm ý là nếu như cậu không có chuyện chính liên quan đến việc huấn luyện thì đừng đứng bên cạnh tôi, đừng lại gần ông đây.Cố Thanh Tuyền hiểu đây là lời từ chối trá hình của chị cậu, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng, nhưng cậu nghiến răng không lùi về sau, dưới cái nhìn chết chóc của Cố Dĩ Di, cậu cứng cổ nói: "Em có!"Cố Dĩ Di hơi kinh ngạc."
Em có "chính sự" muốn thỉnh giáo cảnh quan Cố!""..."
Nếu như là như vậy, vậy thì không có cách nào từ chối rồi.Cố Dĩ Di im lặng nhìn thiếu niên hai giây, cuối cùng đành bất lực thỏa hiệp: "Ngồi đi."
Cố Thanh Tuyền lập tức mặt mày hớn hở ngồi xuống đối diện cô.Vừa định động đũa ăn cơm, âm thanh Cố Dĩ Di lạnh lẽo truyền đến: "Không phải có chuyện muốn thỉnh giáo tôi sao? Mau hỏi đi."
Bàn tay cầm đũa của Cố Thanh Tuyền khựng lại, cậu nhìn nụ cười lạnh trên mặt Cố Dĩ Di, giống như đang nói: Thằng nhóc con hôm nay nếu cậu không hỏi cho ra hồn, chị đây nhất định sẽ không để cậu được hoàn chỉnh đi ra khỏi cửa nhà ăn!Cố Thanh Tuyền đột nhiên cảm thấy mình bị nắm lấy sau gáy.Có điều may mà cậu cũng không phải là cái thùng rỗng, bởi vì cậu quả thực có câu hỏi muốn hỏi Cố Dĩ Di, còn là câu hỏi chính đáng về phương diện ngắm bắn.Khi cậu hỏi ra miệng, rõ ràng cảm nhận được Cố Dĩ Di hơi ngây ra một chút.
Có lẽ cô không ngờ Cố Thanh Tuyền thật sự có cậu hỏi muốn hỏi, hơn nữa câu hỏi này còn không nông cạn, có thể nhìn ra bình thường cậu có kinh nghiệm huấn luyện rất mạnh, có thể tổng kết được kinh nghiệm và vấn đề trong thực tiễn.Ngắm bắn là một kỹ năng cần huấn luyện và tích lũy quanh năm suốt tháng, ngày qua ngày mới có thể nắm vững, Cố Dĩ Di ở trong ngành được gọi là tay súng bắn tỉa thiên tài, quả thực cô có cảm quan thông thấu mà người thường không thể sánh được, nhưng những điều này cũng có liên quan mật thiết đến quá trình tích lũy và kinh nghiệm của cô.
Sau khi anh lặp lại một động tác hàng ngàn hàng vạn lần, nó sẽ khắc vào trong máu thịt anh, lúc cần đến thậm chí không cần anh suy nghĩ, nó còn nhanh hơn não anh.Nếu cậu đã thật sự hỏi ra rồi, Cố Dĩ Di cũng không keo kiệt mà giải đáp cẩn thận cho cậu, đổi lại ánh mắt sùng bái hết mực của thiếu niên.Cố Dĩ Di đột nhiên phát hiện, tên nhóc này có một chút sùng bài như theo đuổi thần tượng đối với mình, cậu còn nhỏ tuổi, không biết cách che giấu cảm xúc, rất dễ dàng nhìn thấu."
Tôi nói...
Tại sao cậu lại muốn làm tay súng bắn tỉa?"Nghe chị gái hỏi như vậy, nụ cười trên mặt Cố Thanh Tuyền càng đậm hơn, có hơi ngốc ngếch lại có chút nghiêm túc: "Hồi cấp ba em biết chị mình là thần súng số một toàn tỉnh!"Cố Dĩ Di hơi ngây ra, cô không ngờ Cố Thanh Tuyền lại đưa ra câu trả lời như thế này."
Em đã xem qua bài phỏng vấn của chị rồi! Trên tạp chí cảnh sát!"Cố Dĩ Di vẫn nhớ bài phỏng vấn ấy, cô không có chức vị cao như Nhậm Du Nhiên, thường lộ mặt trước truyền thông.
Nhưng cô sẽ tiếp nhận lời mời của các tạp chí có liên quan đến công-kiểm-pháp, tiến hành phỏng vấn bằng lời văn, phổ cập khoa học và giới thiệu cho mọi người một chút kiến thức liên quan đến đặc cảnh."
Lúc đó em mới lớp 11, ba năm trước rồi! Tuy rằng bài phỏng vấn của chị chỉ có bản chữ, nhưng em cắt bài báo đó xuống, dán lên bàn học của em, lập chí sau này thi vào đại học công an, làm một đặc cảnh uy phong lẫm liệt giống như chị!""Chị, chị không biết đâu, chị đẹp trai lắm đấy! Em chỉ đi tìm hiểu thêm một số bài báo và phỏng vấn có liên quan đến chị thôi, đã bị chị mê hoặc đến chết rồi!"Thiếu niên càng nói càng hưng phấn, mặt mày hớn hở, đến sau cùng dứt khoát nịnh bợ Cố Dĩ Di, nịnh cô lên tận trời, đương sự nghe mà chỉ cảm thấy ngượng ngùng, nóng cả tai.Cố Dĩ Di vội vàng cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của cậu: "Được! Tôi không phải giáo viên của các cậu, cậu nịnh tôi tôi cũng không thể cho bài thi của cậu full điểm!"Cố Thanh Tuyền rất thức thời nghe lời ngậm miệng lại, đôi mắt lấp lánh có hồn nhìn cô.Cố Dĩ Di nhìn dáng vẻ của cậu, nhịn không được thở dài hỏi: "Cậu thích làm đặc cảnh sao?""Thích chứ!" Thiếu niên không hề do dự đưa ra đáp án của mình.Cố Dĩ Di nhìn cậu chằm chằm, nói: "Đặc cảnh không hề uy phong lẫm liệt, đẹp trai ngời ngời như trong tưởng tượng của cậu, cũng không giống như bọn họ diễn trong phim truyền hình! Cậu có thể chịu đựng những nguy hiểm và khổ cực không muốn để người khác biết đó không? Cậu cũng học hơn một năm đại học rồi, sự vất vả ở đây có lẽ đã cảm nhận được rồi chứ?"Muốn làm đặc cảnh, dựa vào sự sùng bái với chị gái thì không kiên trì được, phải có cả tín ngưỡng của mình."
Em biết mà chị!" Trên mặt thiếu niên tràn đầy tự tin và kiên định: "Em là vì sùng bái chị nên mới tìm hiểu và chọn làm đặc cảnh, nhưng bây giờ em đã học cái này hơn một năm rồi, điều làm em kiên trì tiếp tục không chỉ là sùng bái chị, còn là niềm yêu thích với nghề nghiệp này nữa!"Cậu đã nói như vậy rồi, Cố Dĩ Di tự nhiên cũng không nói thêm gì nữa.
Cô đã ăn xong bữa tối, cũng không có gì để nói với Cố Thanh Tuyền, thế là thu dọn khay cơm chuẩn bị rời đi."
Tôi ăn xong rồi, cậu tự mình ăn đi."
Cô đứng dậy không hề lưu luyến.Cố Thanh Tuyền cúi đầu nhìn bữa cơm chưa ăn xong của mình, gấp gáp năn nỉ cô: "Chị, chị! Chị ngồi cùng em một lúc nữa thôi! Em vẫn chưa ăn xong!"Tên nhóc này đúng là giỏi được nước lấn tới, không sợ cô một chút nào.
Nhưng Cố Dĩ Di ở cùng một chỗ với cậu cảm thấy rất không tự nhiên, chỉ cần nhìn thấy gương mặt có năm sáu phần giống mình đó đã phiền phát hoảng."
Tự mình ăn! Lớn tướng rồi! Còn có..."
Cố Dĩ Di quay đầu trừng cậu: "Ở doanh trại huấn luyện, gọi chỉ đạo viên! Ai là chị cậu?"Cô còn chưa thừa nhận mình có một người em trai đâu!Buổi tối doanh trại tập huấn có tiết lý luận, thời gian là từ tám rưỡi đến mười giờ, Cố Dĩ Di đã chuẩn bị trước nội dung giảng bài cho đám huấn luyện sinh này.Cố Thanh Tuyền ngồi ở một vị trí dễ nhìn thấy, từ đầu đến cuối nghe rất chuyên chú, thiếu niên ngồi thẳng lưng ở đó cẩn thận tỉ mỉ, thỉnh thoảng lại viết trọng điểm những gì mình tâm đắc, biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn.Cố Dĩ Di thu tất cả vào trong mắt, cô không đưa ra bất kỳ bình luận nào, mười giờ sau khi tan lớp thì trở về ký túc xá.
Bởi vì tất cả các học sinh chuyên ngành này đều cùng nghe giảng, Cố Thanh Tuyền cũng không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Cố Dĩ Di, cho nên chỉ đành chịu thôi.Sau khi tắm xong ở ký túc xá, Cố Dĩ Di nằm trên giường gọi điện với Yến Quy, kể cho nàng những chuyện xảy ra ở doanh trại tập huấn ngày hôm nay, bao gồm cả Cố Thanh Tuyền.Lần đầu tiên nghe thấy cô chủ động nhắc đến người em trai này, Yến Quy cũng có hơi hiếu kỳ."
Nghe em nói như vậy, hình như cậu ấy rất thích em."
Bởi vì thích người chị gần như chưa từng gặp mặt này, Cố Thanh Tuyền nảy sinh hứng thú nồng đậm với nghề nghiệp đặc cảnh này.Cố Dĩ Di nằm trên giường, thở dài, nói: "Em cũng không biết cậu ta làm sao.
Tuy rằng em là chị cậu ta, nhưng cùng cha khác mẹ, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp, Cố Thái không muốn gặp em, chắc cũng không nhắc đến em với cậu ta.
Không ngờ cậu ta sẽ đọc tạp trí cảnh sát, còn nhìn thấy bài phỏng vấn của em ở trên đó...
Chị không biết đâu, lúc cậu ta nhìn thấy em, ánh mắt đó, cứ làm em cảm thấy giống như người hâm mộ đang đu idol cuồng nhiệt vậy! Không hề kém cạnh so với đám người hâm mộ của Chi Tinh và cô Hướng!""Đứa trẻ này đúng là kỳ lạ! Từ nhỏ Cố Thái đã không muốn gặp em, ông ta còn không nuôi em nữa, mỗi tháng chỉ gửi sinh hoạt phí cho em theo tiêu chuẩn thấp nhất là xong chuyện, chưa từng gặp em lần nào.
Thường thì con trai mà người cha như vậy sinh ra không nên như thế này chứ! Theo lẽ thường, em trai lớn lên trong sự vây quanh của mọi người, sau khi biết mình có một người chị cùng cha khác mẹ, phản ứng đầu tiên không phải nên là rất chán ghét rất chán ghét người chị này sao? Dù sao thì trên phương diện pháp luật, người chị này sau này có khả năng sẽ tranh thừa kế di sản của bố cậu ta!""Đương nhiên, em không có hứng thú với một chút tiền ấy của Cố Thái! Nhưng mà, trong phim truyền hình quan hệ như em và Cố Thanh Tuyền, không phải đều một chút chuyện vặt mà tranh giành đến đầu rơi máu chảy sao?"Cô thở dài một hơi nói một tràng, thêm vào không ít câu đùa, Yến Quy nghe thấy thì khẽ cười ra tiếng: "Dạo này có phải em và cô Hạ liên lạc rất thường xuyên không? Vừa mở miệng đã ra một đống kịch rồi."
"Hừ.
Trên phim đều diễn như vậy!"Yến Quy không biết trên phim diễn thế nào, chỉ là người em trai Cố Thanh Tuyền này quả thực không giống người: "Em không thích cậu ta?"Cố Dĩ Di dựa vào giường, yên lặng suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu nói: "Em không biết, nói sao nhỉ, đây thật sự là lần đầu tiên em với cậu ta gặp mặt, nếu không phải em và cậu ta nhìn giống nhau năm sáu phần...
em cũng không biết cậu ta là em trai em.
Vậy nên, nói không rõ là thích hay không thích...
Em chỉ là, nhìn thấy cậu ta là nhớ đến Cố Thái, sau đó trong lòng bắt đầu mâu thuẫn, thật ra không có quan hệ gì với bản thân cậu ta."
Yến Quy ừ một tiếng, trong lòng hiểu rõ.
Nàng cũng nhìn ra, hôm nay Cố Thanh Tuyền cố ý tiếp cận người chị này, sau khi hai chị em tiếp xúc một thời gian ngắn, Cố Dĩ Di không hề thật sự phản cảm với Cố Thanh Tuyền, chỉ là nhìn thấy cậu ta sẽ nghĩ đến Cố Thái và quá khứ làm người ta không vui đó, lúc này mới cảm thấy khúc mắc."
Chuyện giữa em và Cố Thái, không liên quan đến Cố Thanh Tuyền."
Cố Dĩ Di thở dài nói: "Người không hỏi không quan tâm em là Cố Thái, không phải là Cố Thanh Tuyền, em có thể phân rõ, sẽ không làm cậu ta vạ lây."
Cô ngừng lại một lúc, lại nói: "Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, quả thực là không tự nhiên.
Có điều sau này thái độ của em với Cố Thanh Tuyền khẳng định là thuận theo tự nhiên, hồi nhỏ khi bố mẹ rời đi, Cố Thanh Tuyền còn chưa ra đời, cho dù chuyện cũ có như thế nào, đều không phải do cậu ta tạo nên."
Cô không phải không biết phân rõ phải trái, nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể thật sự tiếp nhận người em trai Cố Thanh Tuyền này, chỉ có thể phát triển thuận theo tự nhiên.Yến Quy tán đồng cách nghĩ của cô, cũng cảm thấy cách tốt nhất đối với Cố Thanh Tuyền là thuận theo tự nhiên, ai biết được tương lai sẽ ra sao.
Nếu như Cố Dĩ Di có thể tiếp nhận người em trai này cũng rất tốt, cô rất nhạt nhẽo trên phương diện tình thân này, sau khi bà nội qua đời thì không có một người thân nào khác nữa, có thể có một người em trai cũng không tồi."
Hơn nữa cậu ta sùng bái em như vậy, nhìn vô cùng kỳ quái.
Nhưng nếu nghĩ kỹ cũng có thể hiểu."
Cố Dĩ Di hỏi: "Nói thế nào?"Yến Quy cười cười, nói: "Đầu tiên đương nhiên là em thật sự rất lợi hại, đáng để người khác sùng bái! Thứ hai là, tuy rằng hai người chưa từng gặp mặt, nhưng em đừng xem thường sức mạnh của ruột thịt.
Di Di, dù sao hai người cũng là chị em ruột cùng cha khác mẹ, ruột thịt là một quan hệ rất thần kỳ."
Cố Dĩ Di trầm mặc một lúc, nghĩ thật kỹ những lời Yến Quy nói, quả thật là như vậy, sức mạnh ruột thịt có những lúc vô cùng thần kỳ.
Vậy mối quan hệ giữa cô và Cố Thái nhất định là biến dị rồi, nếu không người làm bố như ông sao có thể không quan tâm đến con gái ruột như vậy?....Cố Dĩ Di chỉ ở lại doanh trại tập huấn hai ngày, chạng vạng ngày thứ hai đã kết thúc công việc chỉ đạo hai ngày và rời đi.
Trước khi đi Cố Thanh Tuyền lại đến tìm cô, mặt dày xin phương thức liên hệ của cô, còn thêm cả Wechat.Cố Dĩ Di cũng không từ chối không làm khó cậu, cô đúng là ôm tâm thái thuận theo tự nhiên, chỉ là phương thức liên hệ và Wechat mà thôi, cô không nhỏ mọn như vậy.Cố Thanh Tuyền thì ngược lại, hình như mới bắt đầu không nghĩ có thể thêm được Wechat của chị gái thành công, sau khi thật sự thành công rồi thì vui mừng đến mức nhẩy cẫng lên.
Một cậu nhóc to con cao một mét tám như cậu, trực tiếp bật nhảy lên tại chỗ, ngoài miệng còn gào khóc hoan hô.Cố Dĩ Di ghét bỏ nhìn cậu một cái, xách hành lý vòng qua người cậu, nói: "Tránh ra, đừng có nhảy loạn trước mặt tôi như con khỉ nữa! Tôi phải đi đây, cậu tập huấn cho tốt!""Vâng chị! Tuân mệnh chị!' Cố Thanh Tuyền vô cùng nghe lời cô, cô nói không được nhảy loạn thì thật sự không nhảy loạn nữa, ngoan ngoãn đi theo sau cô, cùng cô đi ra khỏi doanh trại tập huấn.Trước khi lên xe, Cố Dĩ Di dừng bước, quay đầu nhìn Cố Thanh Tuyền một cái, nói: "Nếu thích làm đặc cảnh thì cố gắng kiên trì, cố gắng nỗ lực, cậu rất có thiên phú."
Không nghi ngờ gì đây là một câu khẳng định rất lớn, Cố Thanh Tuyền vui đến nỗi suýt nữa lại nhảy lên tại chỗ, dưới cái nhìn chết chóc của Cố Dĩ Di thì cố kiềm nén lại."
Chị, chị yên tâm! Chị đỉnh như vậy, em làm em trai nhất định sẽ không làm mất mặt chị đâu!" Cố Thanh Tuyền ưỡn ngực ngẩng đầu, đập vào ngực nói: "Em nhất định sẽ nỗ lực thật tốt! Chị, sau hai năm nữa, em sẽ đến đại đội lính đặc vụ của cục thành phố Tân Hà!"Đến lúc đó, cậu sẽ có thể gặp chị mỗi ngày rồi!Cố Dĩ Di nhìn cậu chằm chằm, cười nói: "Xem bản lĩnh cậu thế nào!"Nói xong, cô cúi người lên xe, vẫy vẫy tay xem như là tạm biệt với Cố Thanh Tuyền....Gần đây Từ Tinh Dịch ngày ngày đều chạy đến bệnh viện, ngay cả chuyện lớn nhỏ trong tập đoàn cũng trì hoãn, toàn quyền giao cho người ở văn phòng giám đốc xử lý.Trong phòng bệnh Vip rộng rãi, ông cụ nằm dựa vào đo, sắc mặt nhợt nhạt, nhìn ra được sự tra tấn vì ốm đau quanh năm.
Tiếng hít thở của ông vừa nặng vừa chậm, mỗi một lần hít thở thật dài, sau đó lại nặng nề thở ra, giống như mỗi lần hít thở đều dùng một lực rất lớn.Người già nằm trên giường bệnh kéo dài hơi tàn này là Từ Hồng, là bố của Từ Tinh Dịch, người lập nên tập đoàn Giai Nghiên.Từ Tinh Dịch ngồi bên giường bệnh, lẳng lặng nhìn bố mình, ông đã chịu sự giày vò như vậy quá nhiều năm rồi, mỗi một ngày đều sống quá khó khăn, tràn đầy đau khổ, nhưng ông lại không từ bỏ, luôn luôn dùng hết sức để sống tiếp, sống được nhiều hơn một giây cũng là sống.Nhưng ông liều mạng sống như vậy, lại không hề là vì ông quý trọng cái mạng này, mà là vì khúc mắc trong lòng còn dang dở, không muốn cứ chết như vậy.
Ông vẫn luôn nghĩ, sống thêm một giây, là thêm một giây cơ hội nghe thấy điều mà bản thân muốn nghe, nhìn thấy điều mà bản thân muốn làm.Lại là một hơi thở dài nặng, Từ Hồng quay đầu nhìn con trai đang ngồi bên giường, thở hổn hển hỏi anh ta: "Hôm, hôm nay, có, có thông tin không?"Câu hỏi này ông ta đã hỏi hai mươi năm rồi...
Ngày này qua tháng nọ, không chết không nghỉ.Từ Tinh Dịch nhìn ông ta, ở sâu trong đáy mắt đầy sự thương xót sâu sắc, cuối cùng lắc đầu đưa ra một đáp án không thay đổi: "Không có."
"Ha...
Ha..."
Từ Hồng hít sâu hai hơi, cả người buông lỏng hơn một chút, dựa lên giường bệnh, lẩm bẩm nói: "Đúng, đúng không? Vậy...
Vậy bố...
lại phải nỗ lực sống, sống đến ngày mai, mới được..."
Từ Tinh Dịch không tiếp lời, từ mấy năm trước anh ta đã muốn nói với ông, bảo ông không cần nỗ lực như vậy, nếu như sống mà đau khổ giày vò như vậy, vậy thì chết cũng không phải là không được...
Nhưng cuối cùng anh ta không nói lời này ra, Từ Hồng có chấp niệm quá sâu, chấp niệm này quấy nhiễu ông ta hai mươi năm rồi, ông ta dựa vào chấp niệm này sống đến hiện tại, nếu không ông ta đã chết từ hai mươi năm trước rồi.Đúng vậy, bệnh ung thư của Từ Hồng đã kéo dài mười năm...
Có thể sống được đến bây giờ, hoàn toàn dựa vào chấp niệm này, một ngày chưa nhìn thấy chân tướng, ông ta vẫn chưa muốn chết.Từ Tinh Dịch nhìn người bố ngồi lệch trên giường bệnh, ở nơi ông không nhìn được lặng lẽ siết chặt nắm đấm...
Không nên như thế này...
Vốn dĩ không nên như thế này! Nhưng tại sao lại biến thành thế này rồi? Nên là ai chịu trách nhiệm cho việc này?Có điều không sao cả, đã sắp có câu trả lời rồi, rất nhanh sẽ có câu trả lời, bố sẽ không đau khổ quá lâu nữa.
Từ Tinh Dịch thầm nói với bố trong lòng, người nên chịu trách nhiệm sẽ phải trả giá, những thứ phế vật gián tiếp gây ra bi kịch này cũng sẽ phải trả giá!Ánh mắt Từ Tinh Dịch nham hiểm, đã đến bước này rồi, vậy thì không bằng làm lớn một trận! Sân khấu được dựng lên, mọi người đều phải hát mới thú vị, chỉ hơi ầm ĩ thôi không phải phong cách của anh ta!Cô cứ đợi đấy đi, Sở Ngôn! Đợi tôi chuẩn bị cho cô một món quà! Tuyệt đối không làm cô thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.