Vào buổi tối, Yến Quy và Cố Dĩ Di ở lại cục tăng ca, hai người ăn tối trong văn phòng của Cố Dĩ Di, Nhậm Du Nhiên bị họ thuyết phục về nhà."
Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, có lẽ bây giờ Chi Tinh vẫn chưa hết sợ hãi, hôm nay cậu trở về ở bên cô ấy đi, chuyện trong cục tôi sẽ theo dõi giúp cậu."
Lúc đầu Nhậm Du Nhiên không đồng ý rời đi, cô ấy là đội trưởng, tất cả mọi người trong đội đều tăng ca, người làm đội trưởng là cô ấy mà bỏ về nhà trước thì coi làm sao được?Nhưng Cố Dĩ Di và Yến Quy đã cố gắng thuyết phục cô ấy để tối nay cô ấy không nghĩ về bất cứ chuyện gì, mà chỉ về nhà với người yêu của cô ấy."
Dù thiếu cậu, tối nay cũng chẳng xảy ra chuyện gì cả."
Cố Dĩ Di khoanh tay đứng trước mặt cô ấy, lúc trước cục có ý định bổ nhiệm cô làm đội phó của đội, mặc dù thành phố và tỉnh vẫn chưa chấp thuận và còn bị vụ án trì hoãn.
Nhưng trước đây khi truy bắt T và S, cô đã tự mình lập được nhiều thành tích phi thường, việc thăng chức về cơ bản là có thể chắc chắn.Bây giờ cô chỉ cần một văn bản bổ nhiệm chính thức nữa là sẽ thật sự trở thành đội phó, mọi người trong đội cũng đã tự giác coi cô là chỉ huy thứ hai.
Hôm này trong nhà đội trưởng Nhậm Du Nhiên xảy ra chuyện, cô tự giác ra mặt để dẫn đầu, quả thực có thể giúp Nhậm Du Nhiên giảm bớt gánh nặng trên vai.Nhậm Du Nhiên nhìn hai người bạn tốt, cuối cùng cũng bị họ thuyết phục rời khỏi, cảm thấy hơi có lỗi nói: "Dĩ Di, cảm ơn, phiền hai người vất vả giúp tôi trông coi một đêm! Tôi nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ đến đây!"Có thể nghe thấy sự áy náy trong giọng điệu của cô ấy, Cố Dĩ Di vỗ má cô ấy một cái, nói, "Đừng khách sáo với chúng tôi như vậy! Chúng ta có quan hệ gì chứ? Cậu cứ đối với tôi như vậy đi, lần sau đi huấn luyện xem tôi đánh cậu như thế nào!"Cả đội từ trên xuống dưới có lẽ chỉ có cô dám dọa đánh đội trưởng, cô còn có thể đánh hết lần này đến lần khác.Nhậm Du Nhiên quá hiểu cô rồi, tuy bị cô đe doạ nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, trước đây bọn họ thật sự cũng không cần nói thêm lời cảm ơn nào cả.Vậy nên Nhậm Du Nhiên cũng không khách khí với họ nữa, đưa Hạ Chi Tinh về nhà nghỉ ngơi.Trong lúc ăn tối, Cố Dĩ Di đã thông báo cho mọi người trong đội, đêm nay có bất kì tình tiết vụ án nào có tiến triển cần phải bảo cáo thì đều tới tìm cô.
Cô không nói rõ ràng rằng đêm nay đội trưởng Nhậm Du Nhiên sẽ về nhà, nhưng cả đội đều biết hôm nay đội trưởng nhà mình gặp chuyện nên rất quan tâm và cùng nhau không đề cập đến.Sau bữa tối, Diêu Viễn là người đầu tiên gõ cửa văn phòng Cố Dĩ Di, báo cáo với cô về tình hình điều tra được ở Công nghệ hoá học Giai Nghiên."
Hôm nay tôi đến nhà máy của bọn họ, trước mắt có thể xác nhận rằng các đạo cụ được vận chuyển ra từ nhà máy vẫn bình thường, theo kết quả này, quả bom chắc hẳn đã được đổi khi cất trữ ở Công nghệ hoá học Giai Nghiên."
Diêu Viễn lấy biên bản điều tra tra hỏi ra, nói: "Vì vậy, tôi đã hỏi hàng hoá của Công nghệ hoá học Giai Nghiên trong khoảng thời gian từ nhà máy đến khi giao hàng, hàng hoá được cất trữ ở đâu.
Công nhân của họ nói cho tôi biết rằng, trong Công ty Công nghệ Hóa học Giai Nghiên có kho hàng riêng, dùng để cất trữ hàng hóa đã được khách hàng nghiệm thu."
Cố Dĩ Di dựa lưng vào ghế, hỏi: "Đã kiểm tra camera kho hàng chưa?""Đã kiểm tra rồi, nhưng không thu hoạch được nhiều, bởi vì mỗi ngày đều có người ra vào kho, có bộ phận sản phẩm, bộ phận thị trường, thậm chí còn có cả bộ phận hành chính đến kiểm tra hàng hóa."
Diêu Viễn gãi đầu, nói: "Nhưng tôi nhận thấy một người khá bất thường, người này là một trong những vệ sĩ của Từ Tinh Dịch."
Cố Dĩ Di híp mắt hỏi: "Đã hỏi người này chưa?"Diêu Viễn gật đầu nói: "Đã hỏi rồi, anh ta nói đến kiểm tra hàng hóa thay ông chủ, còn lấy ra đơn kiểm hàng anh ta, trên đó còn có chữ ký của Từ Tinh Dịch."
Diêu Viễn coi đây là cơ hội để gặp được Từ Tinh Dịch, lí do là muốn xác nhận với anh ta về những lời người vệ sĩ nói có đúng hay không.
Điều khiến Diêu Viễn ngạc nhiên chính là, Từ Tinh Dịch không hề từ chối hay cản trở, rất vui vẻ gặp mặt, địa điểm còn là trong văn phòng tổng giám đốc tịch tại trụ sở tập đoàn Giai Nghiên."
Thái độ của anh ta rất nghiêm chỉnh, hỏi cái gì trả lời cái đó, vô cùng phối hợp với công việc của tôi, hơn nữa còn đối đáp rất trôi chảy, không thể nhìn ra chút sai sót nào."
Loại người là khiến người ta đau đầu nhất nhất, Cố Dĩ Di không khỏi nhớ đến Hạo Thời, đồng phạm trong vụ án của Thân Ngộ nửa năm trước, cũng là một doanh nhân trẻ có IQ cao, không biết đã đđã trên mặt bao nhiêu cái mặt nạ và không cái nào là có thật.Cố Dĩ Di xua tay và nói: "Hỏi không ra thì thôi vậy.
Tôi còn có nhiệm vụ khác để anh làm đây."
Cố Dĩ Di giao công việc điều tra gia cảnh của Từ Tinh Dịch cho Diêu Viễn, nói: "Từ ngoài sáng đến trong tối, bắt đầu từ cha của anh ta là Từ Hồng, Từ Hồng là một doanh nhân lão làng, có rất nhiều thông tin chính thức.
Anh cần phải tập trung vào điều tra những chuyện không phải có thể dễ dàng điều tra được ở bên ngoài, mà là một số bí mật không được ai biết đến."
Cũng giống như lịch sử bí ẩn của hoàng gia, những chuyện không được ghi chép chính thức thường là những chuyện đáng chú ý nhất."
Anh tự chọn người trong đội, sau đó nếu cần gì thì đến tìm Du Du hoặc là đến tìm tôi."
"Được, chị Cố, tôi biết rồi!" Diêu Viễn nhận được nhiệm vụ mới, hào hứng xoay người rời đi."
Để mai rồi đi!" Cố Dĩ Di lên tiếng gọi anh ấy lại: "Hôm nay không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi trước rồi mai mới đi làm."
"Đã rõ!"Diêu Viễn rời khỏi chưa được bao lâu thì Triệu Phong đi tới, hôm nay anh ấy phụ trách điều tra ở khách sạn."
Đội phó Cố, tôi đã kiểm tra camera ở sảnh và khu vực xung quanh khách sạn, nhân viên chuyển phát đội mũ và cầm bưu kiện trong tay, cúi đầu bước vào sảnh, không nhìn thấy rõ mặt của anh ta."
Triệu Phong đã cắt các đoạn camera ngắn hữu dụng ra, và mang về cục cho Cố Dĩ Di xem.Trong camera, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, tay đeo găng bưng một hộp bưu điện bước vào khách sạn, bảo vệ ở cửa khách sạn ngăn lại, chắc là hỏi về danh tính của anh ta, sau đó lại để anh ta đi tới quầy lễ tân.Người đàn ông từ đầu đến cuối đều hơi cúi đầu, tránh bị camera giám sát ghi hình lại dung mạo của anh ta, sau khi đi đến quầy lễ tân, anh ta đưa hộp bưu kiện trong tay cho quầy lễ tân, sau đó xoay người rời khỏi.
Bởi vì khách sạn không cho phép người ngoài lên tầng nên bưu kiện và những thứ khác đều được đặt ở quầy lễ tân, sau đó quầy lễ tân sẽ gọi điện cho khách hàng tự xuống lấy.Yến Quy ngồi bên cạnh Cố Dĩ Di, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên màn hình một lúc.Đoạn video được phát đi phát lại hai lần, Cố Dĩ Di quay sang nhìn Yến Quy, hỏi: "Có thể nhìn ra cái gì không?"Yến Quy lắc đầu nói: "Rất cẩn thận, ngay cả dáng người cũng không nhìn ra được.
Anh ta cũng không mặc quần áo của nhân viên chuyển phát, chỉ ăn mặc rất tùy tiện."
Nàng ngước mắt hỏi Triệu Phong: "Camera bên ngoài khách sạn có phát hiện được gì không? "Triệu Phong có chút tiếc nuối nói: "Thu hoạch không lớn."
Anh ấy lấy ra một đoạn video giám sát khác, chỉ vào góc màn hình và nói: "Sau khi rời khỏi khách sạn, nhân viên chuyển phát này lên một chiếc SUV màu đen, chiếc xe không tránh camera, nhưng biển số là giả.
Tôi cũng đã liên hệ với đội giao thông phối hợp điều tra camera, chỉ có thể tra ra được lần cuối nó xuất hiện trong camera giám sát là trên đường cao tốc Tân Nam."
Đường cao tốc Kim Nam là tuyến đường thông ra ngoài thành phố khác, không biết người này có phải định bỏ chạy không, Triệu Phong đã nhờ đội giao thông bố trí điều tra dọc đường."
Đúng rồi, đáng chú ý chính là, Ôn Tử tìm được vết hằn bánh xe do ở gần phim trường, sau khi phân tích và đối chiếu với camera ở gần Tây Sơn, có thể xác định là cùng nhãn hiệu với chiếc SUV này.
Tôi đã đặc biệt kiểm tra camera ở đó, biển số xe cũng vậy, đều là biển số giả này."
Cố Dĩ Di trầm ngâm một lúc rồi nói: "Anh Triệu vất vả rồi, nếu anh có manh mối gì thì sau này cứ tiếp tục đi tra, hôm nay không còn sớm nữa, về nhà nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại tiếp tục."
"Được rồi, đội phó Cố."
Khi Triệu Phong rời đi đã hơn chín giờ tối, phòng làm việc của Cố Dĩ Di vẫn còn sáng đèn, cô duỗi lưng một cái, mệt mỏi day day trán.Yến Quy thấy cô mệt mỏi, đi vòng ra sau xoa bóp đầu cho cô, trầm giọng hỏi: "Về nhà chưa?"Cố Dĩ Di nhắm mắt lại, ngả người ra sau, cảm nhận hơi thở của người ấy đang quấn lấy mình, có hiệu quả thần kì làm giảm mệt mỏi cơ thể.Vươn tay ra sau chạm vào bàn tay của người đang xoa bóp đầu mình, Cố Dĩ Di tách các ngón tay của nàng ra và đan tay mình vào, mười ngón tay của cô đan vào nhau, nắm chặt tay.Tựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn Yến Quy, đôi mắt đào hoa của Cố Dĩ Di cong lên, nói: "Về nhà.
Muốn đi ngủ."
Yến Quy cúi xuống hôn cô một cái, những người khác giờ đã tan làm rồi, cô cũng không sợ bị mọi người nhìn thấy show ân ái, Cố Dĩ Di ngửa đầu đuổi theo môi nàng, Yến Quy cúi người hôn lên khóe miệng cô.Cố Dĩ Di cong mắt đón nhận nụ hôn, nhưng trong đầu lại hiện lên một khuôn mặt khác, khiến cô giật mình.Các mảnh vỡ trong đầu được ghép lại thành một khuôn mặt, nhưng chỉ trong giây lát lại vỡ ra thành nhiều mảnh.
Cố Dĩ Di chỉ nhớ cảnh đó thoáng qua, hình ảnh cũng giống như cảnh lúc này, mình ngồi trên ghế, một người phụ nữ có mái tóc dài đen như mực cúi xuống khẽ hôn lên môi cô từ phía sau.Cố Dĩ Di đột ngột ngồi thẳng dậy, lắc đầu hai cái, mạnh mẽ gạt những hình ảnh này ra khỏi tâm trí.
Gần đây, những hình ảnh này cứ hiện lên trong đầu cô dù cố ý hay vô ý, hầu như đều là khi cô và Yến Quy ở riêng với nhau, là một cảnh nào đó giống như kích hoạt công tắc sẽ hiện lên một số hình ảnh tương, nhưng nhân vật chính xuất hiện trong hình ảnh đó lại không phải là Yến Quy.Cố Dĩ Di cảm thấy chuyện như vậy thật sự quá nguy hiểm, cô ghét tình huống này, hoàn toàn cự tuyệt cô ấy và cố gắng không nghĩ đến những hình ảnh đó.
Cô nắm chặt tay Yến Quy, cau mày lại xua tan cảnh tượng trong đầu, không ngừng lặp đi lặp lại biết bao lần rằng mình chỉ muốn Yến Quy, chỉ cần một mình nàng.Yến Quy bị hành động đột ngột của cô làm cho giật mình, thấy cô đột nhiên ngồi thẳng dậy lắc đầu, cau mày như vướng phải chuyện nan giải nào đó."
Di Di, sao vậy?"Giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên bên tai, Cố Dĩ Di nắm chặt tay Yến Quy, mở mắt ra hít thở không thông, nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương lo lắng của nàng phóng đại trước mắt cô, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại.Nở nụ cười trấn an nàng, Cố Dĩ Di nói: "Không sao đâu, có lẽ là hơi mệt, hôm nay cũng muộn rồi, muốn về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc."
Yến Quy nhìn cô mấy lần, thấy vẻ mặt như bình thường của cô, trong lòng cũng an tâm hơn một chút."
Vậy chúng ta về nhà thôi!"