Trong căn phòng thiếu ánh sáng, Cố Dĩ Di không thể nhớ mình đã tỉnh dậy sau khi hôn mê bao nhiêu lần nữa, cô cố gắng mở đôi mi nặng trĩu lên, cả người đau nhức, hận là không thể trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất được.Sau khi tỉnh lại, dây thần kinh cảm giác cũng khôi phục lại, cô cắn răng chịu đựng mở mắt nhìn xung quanh.
Khác với dự tính của cô, trong phòng không còn ai khác nữa, những người của Từ Tinh Dịch cũng không ở đây, không biết đã đi đâu rồi.Cố Dĩ Di cúi đầu lắc lắc, âm thanh của dây xích truyền vào tai cô rất rõ ràng, cảm giác đau đớn từ làn da trên cổ tay bị xích sắt mài mòn khiến cô không thể mở miệng được.Con mẹ nóCố Dĩ Di chửi thề, thủ đoạn này của Từ Tinh Dịch thực sự rất tốt mà, chưa đến nửa ngày đã tra tần cô thành cái đức tính như thế này rồi.
Cố Dĩ Di cúi xuống nhìn vết máu trên người mình, nghĩ đến nếu như Yến Quy nhìn thấy cô vào lúc này có lẽ sẽ không thể nhận ra được người phụ nữ bẩn thỉu hôi hám và dính đầy máu này là vị hôn thê của mình nữa rồi?"Đúng rồi, đúng vậy, chính là vị hôn thê! Việc cầu hôn hai năm trước cô sẽ không bao giờ quên!Nghĩ đến Yến Quy, Cố Dĩ Di lại chửi thề: "Khốn nạn!" Lần này đã chửi thành tiếng rồi.Sau khi cô quay trở về sẽ phải chất vấn người phụ nữ đáng chết này, rốt cuộc nàng là ai? Rốt cuộc hai năm trước cô đã trải qua những gì? Tại sao trước đây nàng vẫn luôn giấu diếm cô? Phải nói rõ tất cả đầu đuôi ngọn ngành luôn! Nếu như nàng còn không nói thật, thì cô sẽ nói với nàng, sau này cô chỉ yêu Sở Ngôn, không yêu nàng nữa!À, còn Nhậm Du Nhiên nữa, có phải là cô ấy đã biết từ trước rồi không! Dù sao ngay từ đầu thái độ của cô ấy với Yến Quy không được tốt lắm, nhưng bỗng nhiên lại trở nên thân thiết một cách lạ thường, như thế nào thì đó cũng là một cái gì đó rất kỳ quái.Cố Dĩ Di nghĩ về điều đó rất lâu, cố gắng hết sức để chuyển sự chú ý của bản thân khỏi cơn đau.Có tiếng cót két vang lên, cánh cửa đang đóng được đẩy ra, Cố Dĩ Di ngước lên, ánh mắt lạnh lùng.Một bóng người tiến vào, đèn trong phòng mờ ảo, nhưng cũng có thể thấy rõ được khuôn mặt của người đang tới."
Cảnh sát Cố!" Người mặc áo trắng đi tới trước mặt cô và đưa tay bỏ khẩu trang xuống.Khi nhìn thấy hắn ta, ánh mặt lạnh lùng của Cố Dĩ Di cũng dịu đi một chút, nhưng cô vẫn cảnh giác nhìn hắn ta."
Có chuyện gì? Lại có gì mới sao?"Người mặc áo trắng chỉ im lặng thao tác rồi nhẹ nhàng nói: "Tôi đến cứu cô."
Nói rồi, hắn ta tò tay vào túi áo khoác trắng và lấy ra một chùm chìa khóa.Cố Dĩ Di nhìn chiếc chìa khóa, rồi lại nhìn hắn ta, ánh mắt khó hiểu.Người mặc áo trắng hiểu được ánh mắt của cô, lại nhẹ giọng nói: "Tôi là Tiết Lượng, người đưa tin của đội trưởng Nhậm."
Tiết Lượng? Cố Dĩ Di ngẩn người trong giây lát, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại: "Anh thực sự trà trộn đến bên cạnh Từ Tinh Dịch sao?""Chuyện dài lắm, tôi sẽ từ từ giải thích cho cô nghe."
Tiết Lượng dùng chìa khóa tháo xiềng xích trên cổ tay và cơ thể của Cố Dĩ Di, đột nhiên trở lại tự do khiến trọng tâm của cô không vững, suýt chút nữa ngã xuống đất rồi, Tiết Lượng đã nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô.Vết thương của Cố Dĩ Di đang kêu la đau đớn, cô đưa tay lên vịn vào vai Tiết Lượng, nhỏ giọng nói cảm ơn.Lời cảm ơn này không chỉ là vì anh ta đã cứu cô trong lúc này, cũng là trước đây anh ta đã trộn một tỷ lệ thuốc giảm đau và thuốc chống viêm nhất định vào trong thuốc bổ trợ.Mặc dù Cố Dĩ Di không hiểu các kỹ năng y tế hoặc những gì mà anh ta đưa vào ống tiêm, nhưng cơ thể cô có thể cảm nhận được.
Có một loại thuốc hỗ trợ, nhưng dung lượng không phải là một trăm phần trăm, bên trong nó được trộn với một lượng thuốc giảm đau và thuốc chống viêm vừa đủ, giúp Cố Dĩ Di giảm đau và đã cứu sống cô."
Cảnh sát Cố đừng vội cảm ơn tôi, đây đều là việc tôi nên làm.
Đội trưởng Nhậm yêu cầu tôi đi theo Từ Tinh Dịch, nhưng hắn ta rất gian xảo, tôi thường xuyên mất dấu hắn ta, sau đó tôi cật lực cố gắng nghĩ cách làm sao trà trộn vào bên cạnh hắn ta."
Tiết Lượng giải thích đơn giản cho cô: "Sau khi T chết, trong phòng thí nghiệm của hắn ta vẫn còn một phó phòng nghiên cứu, Từ Tinh Dịch muốn thu nhận người này về làm cho mình.
Tôi đã tìm cách đề tìm ra người đó và trả tiền thu phục anh ta, bảo anh ta cầm tiền về quê và để tôi thế chỗ cho anh ta.
Để được suôn sẻ như vậy, tôi phải cảm ơn K xã đã có một nội quy riêng, họ làm việc riêng, không ai biết cụ thể cấp dưới của T là như thế nào, cũng không ai thấy qua cho nên tôi dễ dàng có được sự tin tưởng của Từ Tinh Dịch."
Cố Dĩ Di hỏi anh ta: "Anh đã học qua y dược sao?"Tiết Lượng lắc đầu: "Không có.
Nhưng nhà nghiên cứu đã đưa cho tôi một cuốn sổ tay hướng dẫn trước khi anh ta bỏ trốn, đó là tất cả dữ liệu và ghi chú mà anh ta đã ghi lại khi làm việc trong phòng thí nghiệm những năm qua.
Anh ta nói khi tôi cần sử dụng thì có thể dùng nó, rất hữu ích! Học bá xứng đáng là học bá, các ghi chú tóm tắt rất hữu ích.
Hơn nữa Từ Tinh Dịch chỉ cần nhà nghiên cứu pha chế thuốc theo công thức của T mà không cần anh ta khám bệnh nên rất dễ bị lừa."
Tiết Lân đỡ lấy Cố Dĩ Di, bọn họ không đi đến cửa chính của phòng, Tiết Lượng đưa cô vào góc phòng nói nhỏ: "Cửa chính là sân nơi ở của người gác đêm, còn có một người khác nữa canh giữ ở cửa."
Cố Dĩ Di nhìn anh ta một cách kỳ lạ và hỏi: "Vậy làm thế nào mà anh vào được đây?""Tôi đã đánh thuốc mệ vào trà mà người gác đêm hay uống vào buổi tối rồi, lúc này ông ta đang ngủ rất ngon rồi."
Hai người không nói nhiều lời, Tiết Lượng mở một cánh cửa bí mật trong góc phòng giam, dẫn Cố Dĩ Di đi qua cánh cửa bí mật.Sau khi rời khỏi phòng giam, Cố Dĩ Di có thể nhìn thấy hoàn cảnh trong bóng đêm.
Đây có lẽ là đang ở trên núi, bóng cây cao che khuất một phần ánh trăng, sau cánh cửa bí mật của căn phòng lộ ra một cái sân vuông, trong sân rất yên tĩnh, đèn các phòng xung quanh đều đã tắt.
Tường bao quanh sân rất cao, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy nó rất trơn nhẵn, không dễ để trèo qua được.Cố Dĩ Di tặc lưỡi trong lòng, thầm nghĩ biện pháp phòng ngự ở đây mạnh hơn ở câu lạc bộ Thiên Không rất nhiều.Cô bị thương rất nặng, đi vài bước là lại ảnh hưởng đến miệng vết thương, cô dừng lại dựa vào tường và hỏi: "Từ Tinh Dịch đang ở đâu?"Tiết Lượng nhỏ giọng trả lời: "Từ Tinh Dịch ở sân giữa, đây là là sân sau cuối cùng.
Thôn trang này khá lớn, và là sản nghiệp của nhà họ Từ, thời gian trước đây đây là nơi nghỉ dưỡng do nhà họ Từ mở, sau đó không biết tại sao, kinh doanh không tốt nên đã ngừng kinh doanh rồi."
Cố Dĩ Di thở hổn hển hỏi: "Nơi này có lớn không?"Tiết Lượng nói: "Rất lớn đó.
Sau khi tôi trở thành thuộc hạ của Từ Tinh Dịch thì đã được sắp xếp ở đây hằng ngày chuẩn bị mấy cái chai lọ thuốc ở đây, công việc tôi rất nhàn nên tôi đã đi vòng quanh sơn trang này rất nhiều lần rồi.
Nếu buồn chán thì tôi đã mang quyển ghi chép của nhà nghiên cứu đó ra nghiên cứu và học được rất nhiều về dược phẩm từ đó."
Anh ta nói một cách thích thú: "Nếu đội trưởng Nhậm bảo tôi làm việc này thêm vài lần nữa thì sớm muộn gì tôi cũng trở thành học bá thôi."
Cố Dĩ Di mỉm cười, bây giờ trên cơ thể cô toàn là máu, nụ cười như thế này dưới ánh trăng sáng thật đáng sợ.
Và cũng là nụ cười này đã ảnh hưởng đến vết thương của cô, cơn đau khiến cô lập tức hít sâu một hơi.Tiết Lượng lập tức lấy ra một hộp thuốc từ trong túi áo khoác trắng, đổ hai viên ra tay rồi đưa cho Cố Dĩ Di: "Thuốc giảm đau ghi trong ghi chép của nhà nghiên cứu, là công thức do chính T làm ra, nghe nói là nghiệp vụ của hắn ta là nghiên cứu khoa học, nó có vẻ có hiệu quả."
Cố Dĩ Di cầm lấy nhét vào miệng, nuốt toàn bộ xuống: "Cảm ơn nhé."
"Haiz, không cần khách sáo."
Lồng ngực của Cố Dĩ Di phập phồng, cố gắng kìm nén phản xạ đau của dây thần kinh cảm giác, hỏi: "Bây giờ làm sao chúng ta thoát ra được? Anh cứu tôi như thế này, nếu tôi không chạy ra được thì chúng ta sẽ sớm bị bại lộ mất, đến lúc đó khi bị bắt lại thì chúng ta cùng xong đời đó."
Tiết Lượng lắc lắc eo của mình lấy ra một chiếc túi nhỏ được buộc quanh eo, Cố Dĩ Di nhìn động tác của anh ta, đột nhiên cảm thấy anh ta như một con mèo máy vậy.Kết quả là Tiết Lượng lấy ra hai khẩu súng lục.Cố Dĩ Di: "...."
"Tôi đã tìm cơ hội để liên lạc với đội trưởng Nhậm rồi, cô ấy và pháp y Yến đã cử người của đội đặc vụ đến tìm kiếm ngọn núi trên đường Tây Sơn này rồi, sau khi tôi liên lạc với cô ấy, tôi đã gửi vị trí chính xác của chúng ta cho cô ấy rồi, phó đội trưởng Ôn có lẽ là đã sớm đến đây rồi!"Nhận lấy khẩu súng, Cố Dĩ Di khéo léo dỡ băng đạn ra nhìn vào chúng, bên trong chứa đầy đạn.Tiết Lượng lấy trong túi ra thêm hai băng đạn và đưa cho cô: "Tôi chỉ có thể làm được như thế này thôi."
Nói rồi, anh ta vụng về nạp đạn vào khẩu súng trên tay.Cố Dĩ Di nhìn động tác của anh ta và cười hỏi: "Anh có biết dùng nó không?"Tiết Lượng gãi đầu nói: "Cũng được, đội trưởng Nhậm đã từng dạy tôi rồi."
Cố Dĩ Di lại nhìn vào chiếc túi nhỏ và hỏi: "Có ống giảm thanh không?"Tiết Lượng sửng sốt một chút, vỗ trán nói: "Có! Ôi cái trí nhớ của tôi này, tôi còn đặc biệt chuẩn bị mà!"Cố Dĩ Di lấy ống giảm thanh ra, lên nòng súng và nói: "Anh có biết chỗ nào để trốn không? Không giấu gì anh, bây giờ dù có vũ khí đi nữa thì người thương tích đầy mình như tôi cũng không thể chiến đấu được, chỉ cần bị phát hiện, chúng ta sẽ nhanh chóng bị bắt tại đây thôi.
Cho nên, trước khi nhóm người Nhiên Nhiên tới, tốt nhất là chúng ta nên tìm một nơi để trốn đã."
Tiết Lượng hiểu ý của cô nên nói: "Cô có thể trốn ở trong phòng của tôi! Tuy rằng không phải là giải pháp lâu dài, nhưng cũng có thể để cho cô nghỉ ngơi một chút."
Nói rồi, Tiết Lượng tiến lên một bước rồi quay lại nhìn Cố Dĩ Di: "Cảnh sát Cố, vết thương của cô...."
Cố Dĩ Di hất cằm về phía anh ta, nói: "Tôi vừa uống thuốc giảm đau của anh, rất hiệu quả, nếu anh dìu tôi, tôi vẫn có thể chịu đựng được."
Trên thực tế, chỉ có cô biết rằng tình hình của cô không hề lạc quan gì.
Mặc dù Từ Tinh Dịch để tránh không để cô chết vẫn luôn cầm máu cho vết thương của cô, thậm chí là sau vài lần phá rách vết thương của cô thì hắn còn tốt bụng "khâu" vết thương cho cô rồi.Nhưng bây giờ nếu cô làm những động tác mạnh bạo, chắc chắn vết thương sẽ lại bị rách ra, đến lúc đó nếu không cầm máu kịp thời thì có lẽ cô sẽ không thể kéo dài được lâu.
Nhưng trước mắt không còn cách nào khác, cô chỉ có thể cố gắng như vậy, chỉ hy vọng những người Ôn Chất bân có thể đến nhanh hơn một chút!Tiết Lượng đưa Cố Dĩ Di từ sân sâu đến sau biệt thự, ở đây có một số cơ sở vật chất cũ kỹ, trông giống như một số hồ bơi đã khô cạn, có thể là hồ bơi hoặc hồ bơi spa.Sân sau rất rộng, chia thành nhiều sân nhỏ, mỗi sân đều có người canh gác.
Một tên bảo vệ có ánh mắt sắc bén đã nhìn thấy bọn họ và chuẩn bị bắt đầu hét lên, Tiết Lượng bị sốc đến mức không biết phải cầm súng như thế nào.
Cố Dĩ Di đã kéo Tiết Lượng sang một bên và tự mình đưa súng lên bắn vào đầu tên bảo vệ, sau đó nhanh chóng chạy đến đỡ lấy thi thể bị ngã đổ của tên bảo vệ để ngăn chặn âm thanh rơi xuống đất của hắn ta sẽ thu hút người khác.Động tác mạch lạc của cô đã tình cờ ảnh hưởng đến vết thương của cô, cô rên rỉ, trên trán bắt đầu xuất hiện mồ hôi.
Đẩy tên bảo vệ đổ sang một bên và nhìn Tiết Lượng đang ngượng ngừng chạy tới."
Với kỹ năng nhắm bắn tạm thời này của anh, chúng ta sẽ nhanh chóng bị đẩy vào vòng vây mất."
Dù sao Tiết Lượng cũng chỉ là một người thường, Cố Dĩ Di biết rằng không thể trông cậy vào anh ta được.Tiết Lượng liên túc gật đầu giống như một con chó vậy, khi nhìn thấy Cố Dĩ Di run rẩy đứng trên mặt đất, anh ta bước tới đỡ cô, cau mày hỏi: "Cảnh sát Cố, cô có thể kiên trì tiếp không?" Cả người cô đều run lên rồi...
Tiết Lượng cảm thấy, nếu không phải bản thân đưa tay đỡ cô thì có lẽ cô đã không thể đứng vững được.Cố Dĩ Di vẫy tay với hắn ta, kìm nén nói: "Không sao."
Cô suy nghĩ rồi đột nhiên hỏi: "Anh có thể liên lạc với Nhiên Nhiên không?"Tiết Lượng gật đầu nhìn cô một cách khó hiểu.Cố Dĩ Di hỏi: "Có thể cho tôi mượn không?""Có thể được, chúng ta đến chỗ tôi trước đi, ở tòa nhà nhỏ bên cạnh kia."
Từ Tinh Dịch đã xây một tòa nhà dược phẩm nhỏ trong biệt thự này và sắp xếp cho Tiết Lượng ở đó.Chương 152: Tro tàn 25Tai nghe Bluetooth của Nhậm Du Nhiên đột nhiên kết nối với một cuộc gọi mới, đây là số điện thoại mà Tiết Lượng liên hệ với cô ấy, cô ấy vừa lái xe vừa nghe điện thoại."
Tiết Lượng?"".....Nhiên Nhiên, là tôi."
Nhậm Du Nhiên sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại: "Chờ tôi một chút."
Cô ấy đưa tay phải ra rồi nắm lấy tay Yến Quy đang ngồi ở ghế phụ, sau đó khi Yến Quy nhìn về phía cô ấy thì cô ấy tháo tai nghe bluetooth trên tai ra rồi đưa vào tay nàng.Yến Quy sững sờ đeo tai nghe bluetooth lên tai."
Alo?"Có tiếng thở hổn hển từ tai nghe, Yến Quy ngay lập tức nhận ra âm thanh đó."
Dĩ Di! Có phải là em không? Em đang ở đâu? Bây giờ em có khỏe không?"Lúc này Cố Dĩ Di đang dựa vào ghế sô pha trong phòng của Tiết Lượng, nghe giọng nói háo hức của Yến Quy, cô chợt cảm thấy uất ức muốn khóc.
Cô khịt mũi, kìm lại tất cả rồi mở miệng gọi nàng: "Chị."
Yến Quy siết chặt ngón tay, bởi vì giọng nói cô gọi nàng như vậy càng làm nàng cảm thấy đau lòng hơn."
Đừng lo lắng.
Em không sao."
"Đã bị thương đến như vậy thì làm sao mà không có chuyện gì cơ chứ!" Yến Quy không nhịn được lên tiếng.Cố Dĩ Di sững sờ, cô lập tức phản ứng lại, cô nhìn Tiết Lượng ở bên cạnh hỏi: "Từ Tinh Dịch đã gửi đoạn video rồi sao?"Tiết Lượng gật đầu: "Có thể là vậy, tôi chỉ biết buổi tối hắn ta đã nhờ người cắt ghép đoạn video rồi, sau đó thì không biết hắn ta sắp xếp như thế nào nữa."
Sự ớn lạnh trong ánh mắt của Cố Dĩ Di tăng mạnh hơn, cô cau mày đầy tức giận.
Không ai biết rõ ngày hôm nay cô đã trải qua những chuyện như thế nào bằng cô cả, để Yến Quy nhìn thấy đoạn video đó chính là sự đã kích đau đớn nhất đối với nàng.
Lúc này Cố Dĩ Di đã không quan tâm đến sự ủy khuất của bản thân nữa mà cô chỉ cảm thấy vô cùng đau khổ."
Chị, em thực sự không sao đâu, chị xem, không phải là em đang rất tốt sao? Em vẫn còn có thể gọi điện thoại cho chị nữa."
Yến Quy không bị cô lừa: "Giọng nói đã không còn tý sức lực gì rồi còn ở đó mà tỏ ra mạnh mẽ nữa."
Cố Dĩ Di khẽ cười, cô nhìn Tiết Lượng đang rót nước nóng cho mình, nói: "Ai nói là em không còn sức lực gì chứ? Đấy là tại chị không ở bên cạnh em thôi, nếu chị ở đây em sẽ lập tức..."
"Lập tức làm gì chứ?" Yến Quy nheo nheo mắt."
Lập tức ôm lấy chị và hôn đến khi chân chị mềm ra thì thôi chứ sao!"Yến Quy: "...."
Sau khi Cố Dĩ Di nói xong, vô thức liếm đôi môi đang nứt nẻ của mình, đã một ngày không được hôn Yến Quy rồi, thật nhớ quá đi mà.
Nhưng mà bây giờ không giống như vậy, cô biết thân phận thực sự của Yến Quy rồi, ngoại trừ tình yêu ra, vẫn còn những cảm xúc hỗn độn khác nữa, khiến cho cô càng muốn hôn Yến Quy hơn nữa.Cố Dĩ Di đã hạ quyết tâm trong lòng rằng sau khi ra ngoài nhất định phải đè Yến Quy ra mà hôn cho đến khi chân nàng mềm nhũn ra thì thôi!"Không chỉ chân mềm nhũn mà toàn thân cũng mềm nhũn luôn đó, nếu như chị hét đến khản cả giọng thì hôm sau sẽ không thể xuống giường, cũng không đi làm được luôn đó!"Yến Quy: "...."
Tiết Lượng đang bê cốc một chậu nước nóng quay lại: "????" Tôi vừa nghe thấy cái gì đây? Tôi bị điếc rồi!Cô càng nói càng hoạt bát hơn nưa, Yến Quy nghe đến buồn cười lên.
Không thể không nói rằng, Cố Dĩ Di cố ý lướt qua một vài từ, điều này thực sự rất hiệu quả để giải tỏa cảm xúc của Yến Quy, giúp nàng có thể thư giãn trong giây lát sau một ngày căng thẳng.Thấy Tiết Lượng bưng nước nóng quay lại, Cố Dĩ Di lập tức thu lại ý cười, bảo anh ta đặt nước lên bàn, cô tự mình lau mặt là được ồi."
Cảnh sát Cố, đừng để vết thương trên người cô bị ướt nhé."
Tiết Lượng nhắc nhở cô.Cố Dĩ Di gật đầu: "Yên tâm đi, tôi chỉ lau mặt thôi."
Vết máu hiện tại thật sự quá xấu rồi.Yến Quy nghe thấy tiếng nước phát ra từ tai nghe biết rằng có lẽ là Cố Dĩ Di đang dùng khăn ướt để lau mặt, những động tác tinh tế này khiến cho Yến Quy có cảm giác thực, cô nói rõ ràng với nàng rằng Dĩ Di của nàng vẫn đang sống khỏe mạnh rồi.Mặc dù hiện tại vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, nhưng Yến Quy cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tâm tình cũng bình tĩnh trở lại.
Không thể không nói rằng, cuộc điện thoại của Cố Dĩ Di đã làm dịu đi cảm xúc lo lắng bồn chồn của Yến Quy một cách kịp thời và hiệu quả rồi.Ở chỗ của Tiết Lượng, Cố Dĩ Di cũng tự mình nghỉ ngơi một chút, mặc dù cô thiếu thể lực trầm trọng, cơ thể nhiều vết thương đến mức không thể đi lại bình thường được nhưng cô cũng đã hồi phục được rất nhiều rồi.Nhưng thời gian yên lặng chỉ là ngắn ngủi, Tiết Lượng nghe được động tĩnh ở bên ngoài đột nhiên bước đến bên cạnh Cố Dĩ Di, nói nhỏ: "Từ Tinh Dịch phát hiện ra rồi!"Vẻ mặt của Cố Dĩ Di đơ ra và ngay lập tức nói qua điện thoại với Yến Quy: "Chị ơi em tắt máy trước đây."
Dĩ nhiên Yến Quy nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Tiết Lượng, nàng trầm giọng nói: "Cẩn thận một chút nhé.
Đừng cố gắng mạnh mẽ, em trốn đi trước đi, Ôn Tử sẽ tới ngay thôi."
"Yên tâm."
Cố Dĩ Di không chút do dự mà tắt điện thoại, cô không thể động đậy nên chỉ có thể ngồi sụp xuống sô pha, cầm súng trên tay, ánh mắt sắc lạnh.Tất cả đèn ở trong sân đều đã được bật lên, ánh sáng đã sáng lên rất nhiều rồi, đèn trong nhà của Tiết Lượng vẫn đang tắt hết, rèm cửa cũng được kéo ra, giả vờ như anh ta đã ngủ từ lâu rồi.Hai người đối mặt với nhau trong bóng tối, Tiết Lượng ngồi xổm trước mặt Cố Dĩ Di, nhỏ giọng nói: "Từ Tinh Dịch rất thông mình, có thể hắn ta đã sớm nghi ngờ tôi rồi."
Cố Dĩ Di ngạc nhiên nhìn anh ta: "Tại sao chứ?""Người bảo vệ ở cửa phòng gian đã bị tôi đổ thuốc mê cho uống, Từ Tinh Dịch đã đánh thức anh ta hỏi tại sao lại ngủ gật được, sau đó lại hỏi anh ta hôm nay đã tiếp xúc những ai, đã ăn uống những gì, thì có thể nghi ngờ đến tôi thôi."
Cố Dĩ Di khẽ cau mày, đặt ta lên vai Tiết Lượng.Tiết Lượng nhìn cô, nở nụ cười: "Không sao đâu, tôi đã theo đội trưởng Nhậm nhiều năm như vậy, vượt qua bao nhiêu trở ngại của các vụ án lớn nhỏ khác nhau.
Vụ án chống ma túy lần trước tôi cũng có tham gia vào, không phải ở đây vẫn đang khá tốt sao? Những người tốt sẽ được ông trời phù hộ thôi!"Cố Dĩ Di bị câu nói của anh ta làm cho giật mình, áp lực tay đặt lên vai anh ta càng mạnh hơn."
Tòa nhà nhỏ này có cửa lách, sau khi ra ngoài có một lối đi dành cho nhân viên của phòng triển lãm, từ khi biệt thự bị bỏ hoang phòng triển lãm cũng không được sử dụng nữa."
Tiết Lượng lấy ra hai băng đạn từ trong túi ra đưa cho Cố Dĩ Di: "Lát nữa chúng ta sẽ đi lối đi đó, phòng triển lãm này có hình bán nguyệt chạy quanh theo biệt thự, vì vậy hãy đi vào từ đây rồi đi theo lối đi dành cho nhân viên, đi vòng ra sân trước của biệt thự."
Nói đến đây, anh ta dừng lại, trong lòng có chút lo lắng: "Thể chất hiện tại của cô có được không? Biệt thự này khá lớn, cũng không bằng phẳng, nó được xây dựng trên sườn núi, có độ cao.
Phòng triển lãm này cần phải đi xuống hai tầng, nếu cô đi từ đây đến sân trước thì tương đương với việc đi xuống hai sườn đồi..."
Lồng ngực Cố Dĩ Di phồng lên rồi lại xẹp xuống, thực ra cô cũng không chắc mình có thể giữ vững trạng thái của mình hay không nhưng cô vẫn gật đầu: "Tô có thể cố gắng được, yên tâm đi."
Nếu đã như vậy thì Tiết Lượng cũng không nói nhiều nữa, anh ta đưa tay lên đỡ Cố Dĩ Di đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Bởi vì tòa nhà nhỏ này chỉ có một phòng nghiên cứu tạm thời nên càng về đêm thì sẽ càng yên tĩnh hơn, Cố Dĩ Di từ từ đứng dậy, Tiết Lượng đỡ cô đến cửa lách.Cánh cửa từ từ mở ra, Tiết Lượng thò đầu ra quan sát xung quanh trước, nghe âm thanh thì có lẽ là Từ Tinh Dịch và những người khác đang ở trong phòng giam hẻo lánh phía bên kia."
Cảnh sát Cố, nào, nhanh lên!"Tiết Lượng đưa Cố Dĩ Di đến phía đối diện, cảnh cửa sắt nặng nề được khóa bằng một lớp xích sắt và phủ đầy bụi, giống như nhiều năm không được mở ra rồi.Cố Dĩ Di cầm súng lên bắn vào sợi xích sắt, sợi xích sắt đứt ra, cô đưa tay đỡ lấy nó để ngăn nó phát ra tiếng động.Cả hai cùng nhau tháo xích sắt xuống và đẩy cánh cửa cũ ra.
Tiết Lượng đỡ Cố Dĩ Di đi vào, rồi lại đưa cho cô một chai nước nhỏ, và một lọ thuốc khác nữa.Đúng lúc này, tiếng âm thanh từ xa truyền đến, từ xa tới gần.Tiết Lượng vội vàng đẩy Cố Dĩ Di ra, hai người lập tức đi vào lối đi bám vào cánh cửa và im lặng lắng nghe một lúc, có lẽ là những người đó đã đến trước cửa căn nhà nhỏ rồi, Tiết Lượng bật đèn pin lên và đỡ Cố Dĩ Di đi sâu vào hành lang.Từ Tinh Dịch mặt mũi xanh mét đứng trong phòng của Tiết Lượng, nhìn chằm chằm vào vết máu để lại ở trên ghế sô pha hồi lâu."
Chủ tịch Từ, người chạy mất rồi."
"Tìm thấy rồi!" Từ Tinh Dịch lạnh lùng nhìn đám thủ hạ nói: "Đào ba tấc đất lên thì cũng phải tìm thấy người cho tôi, nếu không các người đều chết hết đi cho tôi!"Từ trong tòa nhà nhỏ đi ra, một người mặc áo đên đột nhiên chạy tới, vẻ mặt lo lắng nói: "Không hay rồi chủ tịch Từ, tất cả đều có cảnh sát!"Sắc mặt Từ Tinh Dịch thay đổi, hỏi: "Ở đâu?""Những người đang từ sân trước đi vào hình như đều là cảnh sát đó!"Từ Tinh Dịch lấy súng ra, quay người ra lệnh cho ba người: "Các người đi theo tôi tìm tung tích của Cố Dĩ Di, những người khác gặp ai giết người đó, hôm nay giết một người tính một! Giết hai người thì tính gấp đôi!"Ôn Chất Bân nhanh chóng dẫn dắt mọi người đi trong màn đêm, lúc này trong biệt thự đèn đã bật sáng rồi, tất cả các đặc vụ đều được trang bị đầy đủ vũ trang, họ đi theo Ôn Chất Bân vào biệt thự, khi nhìn thấy người đầu tiên thì cảnh cáo, nếu họ phản kháng thì sẽ ra tay luôn, nếu nổ súng thì sẽ hạ thủ không lưu tình nữa.Các thành viên đội đặc vụ được đào tạo bài bản và di chuyển nhanh chóng, họ xâm nhập thẳng vào giếng trời từ sân trước và tại đây học đã đối diện trực tiếp với Từ Tinh Dịch.Ôn Chất Bân ra hiệu cho các thành viên trong đội phía sau cậu, tất cả các đặc vụ lập tức giải tán và ẩn nấp dưới những tán cây xung quanh.
Những thủ hạ dưới tay của Từ Tinh Dịch đương nhiên không phải là những người ăn không ngồi dỗi, họ đều do Từ Tinh Dịch tuyển dụng, đã từng là lính đánh thuê và năng lực của họ cũng không kém với đặc vụ là bao nhiêu cả.Tiếng súng liên tục nổ ra bên tai, một số vệ sĩ mặc đồ đen ngã xuống đất và một cảnh sát đi theo Ôn Chất Bân cũng bị trúng đạn.
Ôn Chất Bân tránh né hỏa lực trước mặt, ánh mắt sắc bén không ngừng cố gằng tìm kiếm tung tích của Từ Tinh Dịch, nhưng lại không tìm thấy bóng dáng quen thuộc nào.Bấm máy bộ đàm, Ôn Chất Bân nói: "Những người khác để cho các cậu xử lý, cẩn thận chú ý an toàn.
Tôi sẽ đưa hai người đi tìm Từ Tinh Dịch."
Nhậm Du Nhiên và Yến Quy rất nhanh cũng đã tới nơi rồi, người của đội điều tra hình sự đã bao vây toàn bộ biệt thự, sau khi Yến Quy xuống xe liền định lao vào biệt thự thì bị Nhậm Du Nhiên tóm cổ giữ lại."
Cô ở bên ngoài..."
"Tôi muốn vào trong!"Lời nói của Nhậm Du Nhiên trực tiếp bị chặn lại, nghẹn ngào ở trong cổ họng."
Chị Ngôn...."
Yến Quy nhìn cô ấy rồi nói: "Tôi cần phải đi vào!"Nhìn thấy sự bướng bỉnh trong mắt nàng, Nhậm Du Nhiên đã thay đổi quan điểm và hiểu được tâm trạng của Yến Quy trong lúc này.
Với một tiếng thở dài bất lực, Nhậm Du Nhiên thỏa hiệp nói: "Cô đi cùng với tôi."
Sau đó cô ấy ném cho nàng một bộ áo khoác chống đạn: "Mặc vào đi!"