Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y

Chương 34: Nhà giam 4




Cuối cùng Cốc Ngọc Thụ đưa cho Nhậm Du Nhiên một cuốn sổ ghi chép, đây là sổ ghi chép mẹ cậu ta dùng lúc còn sống, trong đó có vài tờ giấy ghi lại những người mượn tiền của bà, toàn bộ là giấy vay nợ, giấy trắng mực đen có ký tên còn ấn cả dấu tay.Nhậm Du Nhiên cất cuốn sổ vào, nói lời cảm ơn với Cốc Ngọc Thụ, cảm ơn cậu ta phối hợp."
Cô cảnh sát quá khách sáo rồi."
Cốc Ngọc Thụ rất có tác phong: "Nếu có cần gì, cô lúc nào cũng có thể liên lạc cho tôi, tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp với các cô để tìm ra hung thủ giết hại mẹ của tôi."
Thái độ của cậu ta rất có thành ý, hoàn toàn là phản ứng nên có của một người con đột nhiên mất đi mẹ, trước mắt cậu ta không có quá nhiều hiềm nghi, Nhậm Du Nhiên cũng không quá nghi ngờ cậu ta.Rời khỏi chỗ Cốc Ngọc Thụ, Nhậm Du Nhiên trở lại xe, gọi điện thoại riêng cho từng người Yến Quy và Triệu Phong."
Pháp y Yến, cô gọi điện thoại cho tôi à? Tôi mới vừa rời khỏi chỗ của Cốc Ngọc Thụ, không nghe được điện thoại của cô."
Yến Quy đang ăn lẩu với Cố Dĩ Di, bầu không khí trong tiệm lẩu náo nhiệt, âm thanh xung quanh ồn ào."
Chị Trần khoa kiểm nghiệm đã xét nghiệm ra DNA của hai người từ vết máu lưu lại trên bồn rửa tay, tôi muốn nói với cô, có thể để cho anh Triệu lúc khám xét điều tra chú ý một chút, xem có người nào trên cánh tay bị thương hay không."
Nhậm Du Nhiên ngay lập tức hiểu ra, trên bồn rửa tay để lại máu của hai người, chứng minh lúc hung thủ hành hung cũng bị thương, khi hắn ta rửa máu trên tay mới có thể làm máu của mình và máu người chết lẫn vào với nhau.Đây là một phát hiện quan trọng, Nhậm Du Nhiên rất hưng phấn: "Được, tôi đang chuẩn bị liên lạc với anh Triệu đây.
Đúng rồi, bây giờ đã không còn sớm, các cô vẫn còn ở lại cục tăng..."
Cô còn chưa nói hết lời, đã nghe được một giọng nói quen thuộc truyền qua loa điện thoại"Ăn huyết vịt không?"Nhậm Du Nhiên: "???" Huyết vịt gì?Yến Quy thấp giọng: "Ăn."
"Tôm viên?""Cũng ăn."
Nhậm Du nhiên: "..."
Yến Quy lại hỏi: "Đội trưởng Nhậm cô nói gì vậy?"Nhậm Du Nhiên: "...
Không có gì.
Cô và Cố Dĩ Di, ăn lẩu à?"Yến Quy nói: "Đúng vậy, ngay sau khi có kết quả bên khoa kiểm nghiệm chúng tôi đã ra về."
Nhậm Du Nhiên: "..."
Được rồi, từ đầu đến cuối cũng chỉ có chính mình đóng vai hề."
Vậy hai người tiếp tục ăn cơm đi, tôi cúp trước."
Nhậm Du Nhiên quyết đoán cúp điện thoại, trong lòng còn có chút giận dỗi vô thức.Lúc sau cô gọi cho Triệu Phong, hỏi tình huống khám xét trước mắt trước, sau đó nói chuyện có thể hung thủ bị thương cho anh ấy, xong việc cô lái xe đến khách sạn chỗ đoàn phim của Hạ Chi Tình đang ở.Hiện tại phim của Hạ Chi Tình còn phải quay một tuần nữa sẽ đóng máy, bây giờ Nhậm Du Nhiên mỗi ngày đều đến khách sạn với cô ấy, quý trọng toàn bộ thời gian có thể ở bên nhau.
Dù sao thì đợi đến sau khi phim đóng máy, Hạ Chi Tình phải quay lại thủ đô, đến lúc đó lại xa cách hai nơi, Nhậm Du Nhiên ngẫm lại liền yên lặng trong lòng tự cúi đầu rơi nước mắt cho chính mình.Lúc cô ấy đến khách sạn, Hạ Chi Tình vẫn còn chưa kết thúc công việc, đã gần đóng máy, gần đây đoàn phim sắp xếp rất rườm rà, trên cơ bản mỗi sáng sớm đã phải bắt đầu rồi, hơn nửa đêm mới xong việc trở về.Sau khi Nhậm Du Nhiên đến khách sạn tắm rửa trước, sau đó vừa cầm di động xem tư liệu vụ án mà hòm thư gửi đến, vừa nấu canh táo đỏ cẩu kỷ cho Hạ Chi Tình.
Người kia gần đây thật sự quá vất vả, cần phải bồi bổ thật tốt.Sau khi nấu xong canh, Nhậm Du Nhiên tắt lửa, lấy di động chụp lại mấy trang sổ ghi tên con nợ của Lưu Phượng, sau đó gửi cho Cố Dĩ Di.【 Dĩ Di, ngày mai giúp tôi đến huyện Bình Lăng một chuyến, điều tra mấy người này một chút, những người này đều nợ tiền của Lưu Phượng.
】Cố Dĩ Di rất nhanh đã trả lời: 【 được.
】Sau đó Nhậm Du Nhiên lại liên lạc cho đội giao thông, để họ hỗ trợ giúp xem lại camera ở giao lộ gần phòng chơi bài Lưu Phượng đến vào đêm xảy ra vụ án, đội giao thông đội đồng ý, phái người ngày mai đi xem camera.Tiếp theo đó Nhậm Du Nhiên lại bận rộn một lúc, sắp xếp lại hoàn chỉnh các công việc của vụ án.Lúc Hạ Chi Tình quay lại khách sạn, Nhậm Du Nhiên đã dựa vào sô pha ngủ.
Tay chân cô nhẹ nhàng đi qua, nhưng vẫn đánh thức thần kinh nhạy bén của cảnh sát hình sự.Nhậm Du Nhiên mở to mắt nhìn thấy là cô ấy, duỗi tay ôm chặt cô ấy kéo về trên người mình, Hạ Chi Tình bị cô kéo ngồi lên đùi cô."
Mệt lắm hả?" Hai tay Hạ Chi Tình giữ đầu cô, giúp cô xoa xoa huyệt Thái Dương.Nhậm Du Nhiên quyến luyến cọ cọ cô ấy, một tay ôm eo cô ấy, một tay nâng mông cô ấy, ôm cô ấy lên trên."
Không mệt."
Nhậm Du Nhiên dừng một chút, lại nói tiếp: "Không mệt bằng em."
Hạ Chi Tình cười, giọng nói của cô ấy đặc biệt dễ nghe, khi cười rộ lên càng dễ nghe, Nhậm Du Nhiên cảm thấy mình đã nghiện người trong lòng ngực rồi, mọi thứ, muốn ngừng cũng không được.Nhậm Du Nhiên chôn mặt trong cổ Hạ Chi Tình, hôn lên da thịt trống trải, không làm gì quá đáng, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, cũng xem là khuôn phép.
Nhưng Hạ Chi Tình không chống đỡ được nụ hôn của cô, lúc cô hôn đến liền mềm xuống, hơi dùng sức ôm lấy đầu cô."
Du..."
Chỉ gọi độc nhất một chữ, là biểu hiện khi đã động tình, Nhậm Du Nhiên đã sớm quen thuộc, hai tay càng dùng sức ôm chặt."
Đừng, tắm rửa, trước."
Vẫn còn nhớ đến đi tắm, Nhậm Du Nhiên cười khẽ, chôn trong cổ cô không rời, vừa hôn vừa nói: "Chị tắm xong rồi."
Hạ Chi Tình ngửa đầu theo bản năng, nói đứt quãng: "Em vẫn chưa...
chị đừng, đừng để lại dấu vết...
Ngày mai còn đóng phim..."
Nhậm Du Nhiên có chừng mực, không quá đáng, hai tay cô dùng sức ôm lấy toàn bộ người lên, đi đến phòng tắm."
Nghe em, tắm rửa trước đã."
Vì vậy quá trình tắm rửa lại lâu bất thường, lúc trở ra cả hai người đều quấn một mảnh áo tắm dài, khăn tắm to rộng vắt trên vai, Hạ Chi Tình chân mềm eo đau cả người mất lực ngã trên giường, Nhậm Du Nhiên cầm máy sấy đến giúp cô ấy sấy tóc.Hạ Chi Tình đến cựa cũng không muốn, sau khi Nhậm Du Nhiên chuẩn bị xong xui hết giúp cô ấy, cô ấy trực tiếp nằm xuống chui vào trong chăn.
Nhậm Du Nhiên đặt máy sấy lại chỗ, tự mình thu thập xong tất cả, lúc này mới chui vào trong chăn.
Hạ Chi Tình cảm giác được nguồn nhiệt bên cạnh, thuần thục chui vào trong lòng ngực cô, hai người ôm nhau gắt gao cùng đi vào giấc ngủ....Sáng sớm hôm sau, lúc Nhậm Du Nhiên ra khỏi khách sạn, Cố Dĩ Di đang chờ Yến Quy ở bãi đỗ xe dưới toà nhà nàng.
Hôm nay người này mặc một cây thường phục già dặn, quần dài đen bó sát người, giày da, áo thun cao cổ cùng với áo khoác kaki ngắn, trang điểm nhẹ, mặt mày tinh xảo, ẩn giấu sức quyến rũ mê người.Cô vốn đang lười nhác dựa vào trên xe, trong nháy mắt Yến Quy xuất hiện lập tức đứng thẳng, nếu để Nhậm Du Nhiên thấy một màn này, chắc chắn sẽ trêu chọc Yến Quy là "áo định hình cột sống di động", chuyên trị tật xấu dáng đứng cong vẹo của Cố Dĩ Di.Hai cô hôm nay rất ăn ý, Yến Quy cũng mặc áo khoác cùng màu, cảm giác dày dặn hơn Cố Dĩ Di một chút.Sau khi lên xe, Cố Dĩ Di lấy bữa sáng từ hộp giữ nhiệt ra: "Lúc trên đường ăn chút đi."
Yến Quy nhận lấy, hỏi: "Em ăn chưa?"Cố Dĩ Di vừa thắt đai an toàn vừa nói: "Ăn rồi."
Huyện Bình Lăng cách thành phố không xa, lộ trình chỉ hơn nửa giờ, giờ cao điểm buổi sáng có thể sẽ hơi tắc đường một chút, nhưng sẽ không lâu lắm.Huyện Bình Lăng giống với huyện Thanh Vân, đều là huyện trực thuộc quản lý của thành phố Tân Hà, chỉ là chỗ này không xa như huyện Thanh Vân, rất gần với thành phố Tân Hà, mấy năm gần đây phát triển càng ngày càng tốt.Tới huyện Bình Lăng, Cố Dĩ Di đi thẳng đến cục Công An huyện, Nhậm Du Nhiên đã nói chuyện trước rồi, cục trưởng Công An huyện rất nhiệt tình tiếp đãi hai người.Lần này đến đây là dựa theo sổ ghi chép của Lưu Phượng tới tìm người thiếu nợ, Cố Dĩ Di hỏi thăm vài người với cục trưởng Công An huyện, đối phương rất phối hợp đưa ra mấy địa chỉ điều tra được, sau đó đưa cho các cô.Cuối cùng còn hỏi: "Lãnh đạo có cần chúng tôi phái người đi cùng hay không?"Có lẽ là thấy hai cô gái các cô đến đây, cảm thấy nếu như gặp phải nguy hiểm gì các cô sẽ không lo được.Nhưng Cố Dĩ Di từ chối, không để người đi theo, chỉ cần liên lạc giùm với thôn trưởng gì đó một chút, đến lúc đó giúp chỉ đường.Tổng cộng có năm người nợ tiền Lưu Phượng, họ đều là hàng xóm cùng thôn, nơi ở cũng cách đây không xa.
Lúc hai người Cố Dĩ Di vào trong thôn, thôn trưởng với thư ký tự mình tới dẫn đường cho các cô."
Lưu Phượng ở goá hơn hai mươi năm, tự mình nuôi con trai lớn khôn, con trai bà có tương lai, làm cho một công ty lớn ở thủ đô, vất vả leo lên chức giám đốc, không phải là để cho bà mua nhà ở thành phố sao.
Vốn nghĩ rằng bà đến để hưởng phúc, ai ngờ lại gặp loại chuyện này."
Thôn trưởng vừa nói vừa thở dài.Cố Dĩ Di hỏi: "Vậy nhà của bà ấy trong thôn này ở đâu?"Thôn trưởng nói: "Còn ở đâu nữa.
Mấy người trên danh sách cô đang cầm đều sống ở gần nhà bà ấy, họ đều là những người hàng xóm có quan hệ tốt với chồng bà ấy khi còn sống."
Mấy người hàng xóm mượn tiền có nhiều có ít, nhiều nhất đến năm sáu vạn, ít nhất cũng mấy ngàn, nhưng đều viết giấy vay nợ.Cố Dĩ Di và Yến Quy đến cửa từng nhà dò hỏi, cơ bản đều thẳng thắn thừa nhận nợ tiền, còn tỏ ra đau lòng đối với chuyện Lưu Phượng bị hại, một số thậm chí còn trực tiếp tìm người chứng minh mình khi xảy ra vụ án họ không có hiện trường.Lần thăm hỏi này nhờ có thôn trưởng và thư ký dẫn đường, quá trình vô cùng thuận lợi, thời gian hơn một giờ đã đến được bốn nhà.Thôn trưởng dẫn đến một ngôi nhà ở phía Bắc, trên đường đi ngang qua nhà Lưu Phượng, cổng sân mở rộng.Yến Quy nhìn thấy cửa sân mở rộng, hỏi: "Nhà bà ấy có người?"Thôn trưởng nhìn vào bên trong, nói: "Có thể là người trong nhà đến quét dọn."
Cố Dĩ Di: "Nhà bà ấy còn có người khác?"Thôn trưởng: "Có, em trai chồng của bà ấy, vẫn luôn trong thấy sống một mình, quan hệ rất thân thiết với anh trai và chị dâu, sau khi anh trai ông ta chết lúc chị dâu cũng không đối xử tệ với ông ta."
Nói xong, ông ấy đi đến cổng lớn, hô với bên trong một câu: "Anh Bằng, có phải anh ở trong đó hay không?"Vừa dứt lời, trong phòng có giọng nói truyền ra, một người đàn ông trung niên đi ra, người đàn ông này da ngăm đen, râu ria xồm xoàm nhìn có chút lôi thôi, trên người mặc bộ bộ đồ trắng từ đầu đến chân."
Đúng là anh rồi.
Anh đến nhà chị dâu anh quét dọn à?"Cốc Bằng không nói chuyện, chỉ im lặng gật đầu, trên mày có chút buồn phiền, tầm mắt đánh giá Cố Dĩ Di và Yến Quy, dừng lại không lâu."
Vậy anh sắp xếp xong thì đi thôi."
Thôn trưởng thở dài nói: "Gặp phải chuyện này anh hãy nén bi thương."
Cốc Bằng từ đầu tới đuôi không hé răng, im lặng nhìn người đến, lại im lặng nhìn theo người đi.Trước khi đi Yến Quy âm thầm liếc mắt một cái đánh giá Cốc Bằng, tầm mắt lạnh nhạt dừng ở bộ đồ trắng trên người đàn ông một thoáng, sau đó rời đi.Còn một nhà cuối cùng cần đến hỏi thăm ở phía Bắc nhà Lưu Phượng, không xa mấy, cũng chỉ cách một trăm mét."
Vu Đồng ở chỗ này."
Thôn trưởng đập đập cửa cổng, cất hai tiếng gọi Vu Đồng "Anh Đồng! Anh Đồng! Mở cửa!"Không ai ra mở cửa, thôn trưởng đợi một lát không kiên nhẫn, lại mạnh mẽ đập hai cái: "Vu Đồng! Làm gì đấy? Mau ra mở cửa!"Vẫn không có ai nghe, thôn trưởng ngại ngùng cười nói với Cố Dĩ Di: "Cảnh sát, không biết có phải không ở nhà hay không..."
Lúc này, trong sân có một ít tiếng vang rất nhỏ, thính lực của Cố Dĩ Di rất tốt, màng nhĩ cô vừa hoạt động, sắc mặt lập tức thay đổi: "Không đúng, anh ta ở nhà, muốn chạy!" Dứt lời cô lui về phía sau vài bước, chân dùng sức chạy lấy đà, nhấc chân đạp lên tường rào nhà họ Đồng, bước hai bước, hai tay bám lên trên đầu tường, trực tiếp nhảy lên đứng trên tường.Thôn trưởng hoàn toàn sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.