Nhà Vu Đồng chỉ là một ngôi nhà trệt có một phòng, liếc mắt một cái là có thể thấy hết, Cố Dĩ Di nhảy lên tường liền nhìn thấy một bóng dáng thanh niên hoảng loạn mở cửa sau chạy ra.
Cô cũng không do dự vô nghĩa, không nói một lời, trực tiếp nhảy xuống đuổi theo."
Ai này..."
Trong lúc nhất thời thôn trưởng cùng với thư ký luống cuống tay chân.
Yến Quy rất trầm ổn, chỉ nói với bọn họ: "Đi từ cửa sau vòng vào xem."
Thôn trưởng với thư ký vội đi theo nàng ra cửa sau, hai người bọn họ hai mặt nhìn nhau, sau đó thôn trưởng hỏi: "Cảnh sát, không cần đi giúp vị cảnh sát kia sao?"Yến Quy không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn theo hướng Cố Dĩ Di đang đuổi đi, khóe miệng hơi nhướng lên một cái.Vu đồng tuổi trẻ sức mạnh, anh ta dùng toàn bộ sức lực để chạy, lại cực kì quen thuộc đối với địa hình thôn này, chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.Cố Dĩ Di ngừng lại ở đầu ngã rẽ, đôi mắt đào hoa của cô giờ phút này như đang ẩn giấu băng tuyết, cảnh giác nhìn khắp nơi.
Không bao lâu, lỗ tai cô giật giật, xoay người đuổi theo lối rẽ phía bên phải.
Lối rẽ này là ngõ cụt, Cố Dĩ Di chậm rãi di chuyển đến bức tường cao cuối đường, nơi có thể trốn đi ở hai bên sườn có rất nhiều, nói không chừng Vu Đồng đang trốn ở chỗ nào đó.Bỗng dưng, đôi mắt lạnh băng của Cố Dĩ Di chớp động, chân cô dùng sức nhảy hai bước đến phía trước, vừa vặn đụng phải Vu Đồng đối diện đang giơ gậy sắt lên nện xuống.Mắt thấy gậy sắt kia nện xuống trước mặt, Cố Dĩ Di lại lộ ra nụ cười cực khinh miệt, nhìn qua trọng tâm của cô không ổn, nhưng chân trái đang chống đỡ trọng tâm đột nhiên lại ra sức lần nữa, thân mình đã trốn qua phía bên phải, gậy sắt trong tay Vu Đồng khó khăn nện xuống bên cạnh cô.Vu Đồng thất thủ một lần, chuẩn bị đứng vững lên đánh xuống thêm cái thứ hai, nhưng kinh nghiệm thực chiến của Cố Dĩ Di phong phú, căn bản không cho anh ta cơ hội điều chỉnh.
Cô đổi đùi phải dùng lực làm chân trụ, chân trái nâng lên cao đá thẳng vào ngực Vu Đồng, lần phát lực này rất nặng, loại gỗ mục phế thải như Vu Đồng này trực tiếp bị cô đá đến nỗi phải rên lên một tiếng ngã quỵ xuống đất, ngã xuống mặt đáp đất như chó ăn cứt.Vu Đồng còn chưa kịp kêu đau, Cố Dĩ Di đã nhanh chóng bẻ ngược hai tay của anh ta bắt chéo sau lưng, chiếc còng lưu loát còng vào tay."
Anh chạy đi! Chạy tiếp đi!"Vu Đồng đau đến mức nằm trên mặt đất hừ hừ, cũng không biết là đau do bị Cố Dĩ Di đá hay là đau vì cánh tay bị bẻ ngược.
Cố Dĩ Di tự biết mình dùng bao nhiêu sức lực, không đến mức như vậy, túm chặt cánh tay anh ta xách lên anh ta lên, quát: "Nếu còn rầm rì tôi bịt miệng anh!"Vu Đồng bị bộ dáng dạ xoa của cô dọa sợ, rên cũng không dám rên....Yến Quy vẫn luôn đứng đợi ở cửa sau nhà Vu Đồng, mãi đến khi thấy hình bóng quen thuộc xuất hiện ở phạm vi trong tầm mắt.Cố Dĩ Di áp giữ Vu Đồng quay về, hai tay Vu Đồng bị khoá sau người, thất tha thất thểu bước đi.Đợi bọn họ đến gần, Yến Quy không lên tiếng quan sát Cố Dĩ Di vài lần, thấy cô ngoại trừ tóc rối loạn một chút, còn lại không có chuyện gì, ngay cả hơi thở cũng rất vững vàng.Nhưng thật ra Vu Đồng, một người đàn ông to lớn, một bên mặt đã sưng lên, hai tay bị khóa bắt chéo sau lưng, rất chật vật.Vu Đồng thấy trưởng thôn cùng với thư ký đứng ở cửa sau nhà mình, bước chân theo bản năng lùi về sau, bị Cố Dĩ Di đi theo anh ta ở phía sau ngăn cản, lại đẩy một cái về phía trước."
Chạy? Còn muốn chạy? Anh chạy đi đâu?"Vu Đồng quay đầu lại dòm chừng Dĩ Di, chỉ cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này đáng sợ giống như dạ xoa.
Lúc vừa rồi cô đuổi theo mình nhanh như đạn bắn, nếu chỉ nhìn qua tướng mạo mọi người sẽ khinh thường cô, cảm thấy cô cùng lắm chỉ là một cô gái xinh đẹp, nếu thật sự đối đầu với cô ấy, loại đàn ông to lớn như Vu Đồng còn tự xưng là có chút sức lực này vào tay cô rồi cũng không dám đối mặt lại lần thứ hai."
Tôi, tôi không muốn chạy..."
lời người đàn ông nói cũng có hơi run rẩy.Cố Dĩ Di ôm cánh tay lạnh lùng nhìn anh ta, cười nhạo nói: "Vừa rồi là tên thối tha nào chạy trốn từ cửa sau? Mẹ nó còn muốn dùng gậy sắt đánh tôi? Đây là tập kích cảnh sát có biết không?!" Khi cô đối mặt với người ngoài khuôn mặt luôn có khí thế lạnh lùng, đứng một chỗ ở đó khí thế cũng có thể doạ người.Vu Đồng lại sợ tới mức không nói được, yết hầu lên xuống, gian nan nuốt nước miếng.Cố Dĩ Di đẩy anh ta đi về phía trước, đẩy mạnh anh ta vào sân, lạnh giọng hỏi: "Nói xem, chạy cái gì?"Vu Đồng co lại ven tường không động đậy, nhấp môi không nói lời nào.Tầm mắt Yến Quy dừng trên người anh ta, quay đầu nói với thôn trưởng: "Có thể làm phiền thôn trưởng lục soát trên người anh ta một chút không?"Cảnh sát đã lên tiếng, thôn trưởng sao có thể không đáp ứng, vội nói: "Không phiền không phiền."
Nói xong, ông ta đi đến trước mặt Vu Đồng, nói: "Cậu Đồng, cậu cố gắng phối hợp điều tra, đừng quanh co nữa."
Vu Đồng nhìn ông, muốn tránh nhưng lại sợ Cố Dĩ Di, cũng chỉ co lại ở chỗ đó.Dù sao thì đều là người quen, thôn trưởng thấy anh ta như vậy có chút không đành lòng, nhưng lại không có cách nào, chỉ đành phải duỗi tay sờ lên trên người anh ta.
Một cái sờ này ông lại thật sự lấy ra được một thứ, bên trong cái áo rộng thùng thình của Vu Đồng là cái miệng túi to, từ trong túi móc ra được một xấp tiền mặt rất dày, một tấm thẻ ngân hàng cùng với sổ tiết kiệm, trang đầu tiên trên sổ tiết kiệm viết tên Lưu Phượng.Thôn trưởng chỉ ngẩn ra trong giây lát, ngay sau đó tức giận đến mức dậm chân, ông trừng mắt thổi râu với Vu Đồng: "Cậu, Cậu tên nhóc này! Cậu sao lại! Cậu sao lại làm ra loại chuyện này!" Nói không khẳng định không hết giận, duỗi bàn tay đập vào Vu Đồng hai cái, tiếng vang bụp bụp.Thấy thôn trưởng có phản ứng này, Yến Quy và Cố Dĩ Di liếc nhau, Cố Dĩ Di nhận lấy sổ tiết kiệm thẻ ngân hàng và tiền trong tay thôn trưởng, chỉ nhìn thoáng qua rồi cười lạnh."
Hộp tài chính đặt ở nhà Lưu Phượng bị người ta cạy ra, đồ bên trong bị mất, tất cả đều bị tên nhóc anh cầm đi."
Cố Dĩ Di liếc anh ta: "Xem ra vụ án này của chúng tôi cứ như vậy đã giải quyết xong rồi."
Vu Đồng lập tức nóng nảy, anh ta nói to: "Không phải tôi! Không phải tôi làm!"Cố Dĩ Di giơ đồ trong tay lên, nói: "Không phải anh làm thì đây là cái gì? Không phải anh làm anh chạy cái gì?"Vu Đồng rũ xuống, một lát sau hối hận nói: "Tiền là tôi lấy...
Nhưng tôi chỉ trộm tiền! Tôi không có giết người! Tôi, lúc tôi đến đó, bà ấy đã chết rồi!"Cố Dĩ Di lạnh lùng nhìn anh, biểu tình kia cũng không biết có tin anh ta hay không, tóm lại vĩnh viễn là một kiểu bộ dáng dạ xoa lúc nào cũng có thể ra tay đấu võ, làm người sợ hãi.Vu Đồng cảm thấy một cảnh sát khát không thích nói chuyện bên cạnh dường như an toàn hơn một ít, vì thế đỏ mặt tía tai nói với Yến Quy: "Chị cảnh sát! Các cô tin tôi đi! Tôi thật sự không có giết người!"Cố Dĩ Di nhăn mày lại, bước một bước lên phía trước ngăn cản trước người Yến Quy, ánh mắt nhìn chằm chằm Vu Đồng lạnh hơn, nói: "Thành thật một chút đi! Đừng có chủ ý gì! Cũng đừng gọi chị bậy bạ!"Vu Đồng sợ cô, thấy cô thì rụt về phía sau.Yến Quy nhẹ nhàng kéo Cố Dĩ Di một cái, ánh mắt tỏ ý nàng muốn tự vào phòng xem xét, Cố Dĩ Di đối diện với nàng trong nháy mắt sự lạnh băng trong đáy mắt đã tiêu tán hoàn toàn, hơi gật đầu với nàng.Yến Quy mang bao tay lên vào phòng, Cố Dĩ Di gọi điện thoại về cục, gọi hai người lái xe đến đây, muốn mang Vu Đồng về cục trước, bảo bọn họ tiện đó gọi theo giám định dấu vết Giang Vọng cùng đến, đến để điều tra một chút xem trong nhà Vu Đồng có dấu vết gì hay không.Nói chuyện điện thoại xong, Cố Dĩ Di túm Vu Đồng, để anh ta ngồi xuống dưới mái hiên trong sân, nói với anh ta: "Nếu anh thật sự không giết người cũng sẽ không có ai oan uổng anh! Chờ lát nữa dẫn anh về cục, tự mình đã làm gì thì một năm một mười nói thật hết, chỉ cần anh không nói dối, chúng tôi sẽ không đổ oan cho anh.
Nghe hiểu chưa?"Vu Đồng gật đầu liên tục: "Hiểu rồi, hiểu rồi."
Gian nhà này của Vu Đồng rất dễ khám xét, Yến Quy đi vào dạo một vòng, rất nhanh đã đi ra.
Cố Dĩ Di nhìn về phía nàng, nàng lắc đầu."
Không có phát hiện gì đặc biệt, tôi không mang theo hộp khám nghiệm, tiếp theo chỉ có thể chờ Giang Vọng đến đây một chuyến."
Bởi vì huyện Bình Lăng không xa, người của cục đến rất nhanh, Giang Vọng mang theo hộp khám nghiệm đi vào kiểm tra kỹ càng, hai điều tra viên khác áp theo chuẩn mực giải Vu Đồng lên xe."
Dẫn về trước để cho đội trưởng Nhậm hỏi một chút."
Cố Dĩ Di để hai điều tra viên đi trước, tự mình chuẩn mực ở lại với Yến Quy đợi Giang Vọng khám xét.Động tác của Giang Vọng rất nhanh, ngôi nhà này cũng không lớn, không bao lâu đã đi ra."
Cô giáo Yến, không có gì đặc biệt."
Kết luận này làm cho Yến Quy tin lời Vu Đồng nói, anh ta chắc hẳn không phải là hung thủ giết người, mà là sau khi người đã chết mới đi vào trộm tiền."
Chúng ta cũng về đi."
Trên đường về bởi vì ghế sau nhiều hơn một Giang Vọng, hai người phía trước đều rất an tĩnh, đặc biệt là Cố Dĩ Di, tương phản rất lớn với ngày thường khi chỉ có hai người.Khi trở về cục, hành động nhanh nhẹn của Nhậm Du Nhiên đã thẩm vấn xong Vu Đồng rồi: "Người này nợ Lưu Phượng mấy vạn tiền, kéo dài đã lâu vẫn luôn không trả, anh ta nói anh ta nhớ lại ngày đó sau khi phòng chơi bài đóng cửa anh ta đi tìm Lưu Phượng để thương lượng kéo dài thời hạn một chút, kết quả lúc anh ta đi vào bên trong không có ai.
Lúc ấy là khoảng 23 giờ tối ngày 8, lúc anh ta đi đến toilet lầu một thì thấy thi thể của Lưu Phượng bên trong, phản ứng đầu tiên lúc ấy của anh ta là bị dọa sững người, nhưng chờ đến khi anh ta bình tĩnh lại, thứ anh ta nghĩ đến không phải báo án, mà là trộm tiền.
Anh ta biết trong phòng ngủ nhỏ ở lầu hai của Lưu Phượng có nơi chuyên để tiền mặt và sổ sách tài chính, vì thế đi lên tìm tua vít cạy ngắn kéo tài chính của Lưu Phượng ra."
Sau khi Yến Quy nghe xong không có phản ứng quá lớn, chỉ nói: "Trên tua vít quét kiểm tra ra dấu vân tay, lấy vân tay anh ta đi đối chiếu một chút đi."
Nhậm Du Nhiên gật đầu nói: "Đã cho người đi làm.
Nhưng mà cho dù đã đối chiếu vân tay, cũng tạm thời không thể loại trừ hiềm nghi anh ta giết người.
Vì không thể phán đoán được rốt cuộc anh ta có phải sau khi người chết mới đến hay không, anh ta cũng có khả năng là giết người cướp của, sau khi giết người đem tiền đi, đây là khả năng rất lớn."
Yến Quy nói: "Nhưng mà tôi cùng với Giang Vọng chưa điều tra ra được gì ở nhà anh ta, tôi cảm thấy anh ta không giống như hung thủ.
Nếu là hung thủ mà nói, tốtxấu gì cũng sẽ lưu lại một chút dấu vết gây án, hơn nữa trên tay anh ta cũng không có vết thương."
Nhậm Du Nhiên giật mình, vỗ trán một cái nói: "Đúng vậy, sao tôi có thể quên chuyện này đi, trên tay tên nhóc này xác thật không bị thương."
Con đường này tám phần mười đã bị cắt đứt, dẫu sao các cô cũng đừng nhụt chí, vụ án vừa mới bắt đầu, phần lớn các cuộc điều tra thăm khám vẫn chưa kết thúc, bên kia khoa kiểm nghiệm phân tích DNA cũng vẫn chưa có kết quả, tất cả đều cần phải có từng bước tiến tuần tự.Các cô ba người cùng đi đến văn phòng của Nhậm Du Nhiên, Yến Quy hỏi cô ấy: " bên kia anh Triệu có kết quả gì hay không?"Nhắc tới chuyện này Nhậm Du Nhiên vẫn có chút nhụt chí, lắc đầu nói: "Không có.
Anh ấy không dám thả lỏng một phút, dẫn theo người một đêm không nghỉ ngơi, cô nói trên tay hung thủ có thương tích, chúng tôi nhất định phải giành giật từng giây, nếu để qua thời gian dài miệng vết thương khép lại, chuyện đó đã không dễ làm nữa."
Các cô còn chưa kịp tiến vào văn phòng, di động của Nhậm Du Nhiên đã vang lên, người gọi điện thoại đến đây chính là Triệu phong."
Đội trưởng Nhậm, anh em đội giao thông đi xem camera có tin tức, nói là trước và sau khi vụ án xảy ra có nhìn thấy một bóng dáng."
Nhậm Du Nhiên vừa nghe được lời này, nhụt chí vừa rồi lập tức trở thành hư không, lập tức nói: "Cắt video ra gửi vào hộp thư của tôi làm nhanh đi.
Sau đó lại điều tra phần giờ trên camera sau khi vụ án xảy ra một chút, xem có những người khác đi qua hiện trường hay không."
"Được!" Triệu Phong chịu đựng một đêm, tinh thần vẫn rất hăng hái.