Yến Quy nghe cô nói như vậy liền ừ một tiếng coi như đồng ý, cầm đôi đũa lên bắt đầu ăn. Hai người họ đều là người Tân Hà, khẩu vị ăn nhạt, không quen ăn cay và nhiều dầu mỡ, Cố Dĩ Di gọi bốn món ăn và một canh, đều là loại có vị nhạt, rất hợp khẩu vị của Yến Quy. Hai người không có chuyện gì để nói, bầu không khí khá ngượng ngùng. Yến Quy sẽ không chủ động nói bất cứ cái gì, nàng vốn là người điềm tĩnh và dè dặt, khi mới yêu Cố Dĩ Di nàng cũng là người ít nói, phần lớn thời gian đều là Cố Dĩ Di nói, nàng chỉ yên tĩnh ngồi nghe. Bây giờ họ đã thay đổi thân phận, hai người đã trở thành những người hoàn toàn xa lạ, việc ngồi ăn với nhau kiểu này dường như đã là chuyện của kiếp trước khiến cho Yến Quy cảm thấy khó chịu.
Trên thực tế, sau khi Yến Quy khôi phục chấn thương, nàng đã hỏi giám đốc sở tỉnh Trương Diên Húc về chuyện của Cố Dĩ Di, giám đốc Trương nói với nàng rằng Cố Dĩ Di đã bị bệnh nặng sau vụ nổ 109 ở trên đảo, dường như là bị tâm thần, tình trạng không được tốt. Sau đó trải qua rất nhiều cuộc điều trị phức tạp mới hồi phục, và cô đã quên đi rất nhiều chuyện liên quan đến Sở Ngôn.
Những người khác đều nhớ rõ, chỉ quên duy nhất con người này, còn là vị hôn thê từng yêu nhau, Yến Quy rất nghi ngờ chuyện này, nàng đã nhờ Bạch Hề Mạt tham khảo ý kiến của một bác sĩ tâm lý đáng tin cậy về tình trạng của Cố Dĩ Di. Bạch Hề Mạt là phú nhị đại, gia đình bề thế, cha mẹ cô ấy mất sớm nên cô ấy được thừa kế toàn bộ công ty và tài sản do cha mẹ đứng tên, khi còn trẻ đã lăn lội trên thương trường, cô ấy cũng có chút quan hệ xã hội và thủ đoạn.
Hiện tại không có bác sĩ tâm lý đáng tin cậy nào đưa ra kết luận, Yến Quy cũng không vội, thân phận hiện tại của nàng đã khác, mọi việc đều phải thực hiện từng bước một, không thể nóng vội được.
Hơn nữa nhìn tình hình của Cố Dĩ Di, cô dường như không có phản ứng gì nhiều với việc mất trí nhớ, Yến Quy không thể đoán được trạng thái của cô, vì vậy nàng cũng không dễ dàng để thử. Nhưng nàng cũng không vội, chỉ là mới ngày đầu tiên, nàng không dễ dàng gì mới trở lại được trong cục, chuyện cần điều tra còn quá nhiều, tất cả mọi chuyện phải từ từ điều tra, lúc này nàng không được nóng nảy.
Thấy Yến Quy quá im lặng, Cố Dĩ Di muốn tìm một câu chuyện nào đó, ánh mắt cô nhìn vào màn hình máy tính đang bật, hỏi: "Cô đang viết báo cáo khám nghiệm tử thi sao?"
Yến Quy thu lại những suy nghĩ xa xôi, nàng không nhìn lên mà nói: "Không, tôi sẽ sắp xếp kết quả trước, hiện tại kết luận hóa nghiệm vẫn chưa được đưa ra, báo cáo chính thức không vội được, đợi vụ án gần xong mới viết báo cáo cũng được."
Sau khi trả lời xong, nàng lại tiếp tục im lặng, con người này vừa là một đứa trẻ ốm yếu lại còn là một người khó hiểu, Cố Dĩ Di có ý muốn nói với nàng vài câu, nhưng bây giờ giữa hai người dường như cũng không có chuyện gì để nói nữa, ngoại trừ chuyện vụ án.
"Vụ án này cảm thấy có hơi kỳ lạ." Nếu đứa trẻ ốm yếu khó hiểu đã không nói vậy thì cô nói là được rồi: "Khi cô bắt đầu khám nghiệm tử thi tôi đã phát hiện ra hung thủ dường như đã sử dụng quá nhiều thủ pháp rồi."
Yến Quy giật mình, suy nghĩ này giống như suy nghĩ của nàng, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Cố Dĩ Di, không khỏi đánh giá cô một chút.
Cố Dĩ Di bị nàng nhìn chằm chằm cảm thấy không thoải mái liền nói: "Tại sao cô lại nhìn tôi chứ? Tôi nghĩ sai rồi sao?"
Yến Quy lắc đầu: "Không có, tôi cũng nghĩ như vậy."
"Này, vậy thì chúng ta thật ăn ý đó."
Hàm ý trong lời nói này khiến Yến Quy sững sờ, hai người họ quả thực là ăn ý, mọi mặt đều rất hợp nhau. Không chỉ có hai người họ cảm thấy hợp nhau mà còn có Nhậm Du Nhiên
người bạn chung của họ cũng cảm thấy như vậy. Lúc đó nàng ở trong câu lạc bộ K, khi thỉnh thoảng gặp nhau, Nhậm Du Nhiên sẽ trêu chọc nàng: "Tôi cảm thấy theo sự ăn ý của hai người mà nói thì Dĩ Di phù hợp với vị trí người liên lạc hơn đó."
Nằm vùng là một nhiệm vụ không nên thảo luận lắm, yếu tố nguy hiểm là cực kỳ cao, chẳng may bất cẩn có thể bị lộ danh tính. Nhiệm vụ này cũng thường trôi dạt giữa đen và trắng, để lấy được lòng tin của đối phương, đôi lúc không thể không làm một số chuyện. Nằm vùng trong tập đoàn tội phạm, đối mặt với cám dỗ không phải là người bình thường nào cũng cưỡng lại được, quyền lực, tiền bạc địa vị đều có thể nằm trong tay, cần phải cưỡng lại sự cám dỗ và giữ ở một mức độ nhất định, vượt quá mức độ thì sẽ không cưỡng lại được nữa. Khi đó, Yến Quy dường như đã ở sát danh giới, nàng đã ở trong tình huống nguy hiểm và chịu áp lực tâm lý rất lớn, Cố Dĩ Di là niềm an ủi tinh thần duy nhất của nàng.
Cánh diều bay cao trên bầu trời và sợi dây duy nhất nằm trong tay Cố Dĩ Di.
"Sao cô lại ngây ngốc như vậy?"
Yến Quy định thần lại, chắc chắn nàng sẽ không nói ra sự thật nên đã nói dối để chuyển chủ đề: "Không có, tôi đang nghĩ đến vụ án. Tôi vừa mới sắp xếp sơ qua, hung thủ là một người có quá nhiều động tác. Kéo lê, mặt sau dường như là tổn thương gây xuất huyết dưới da, siết dây thừng, dùng vũ khí cùn để chia xác. Để giết một người, hắn đã hành động quá nhiều, hơn nữa dùng vũ khí cùn chia xác khi nạn nhân đã chết, hoàn toàn không cần thực hiện bước này."
Cố Dĩ Di suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có phải là do tức giận quá nên trút giận không? Có thể cảm thấy bóp cổ chưa làm hả giận của hắn nên mới tiếp tục đánh và kéo lê đi."
"Chỉ một lần chặt xác là đủ để trút giận rồi." Yến Quy rõ ràng không đồng ý với suy đoán này. "Nói chung việc chặt xác phân mảnh tử thi xảy ra khi do người quen gây ra tội ác. Phần lớn việc phân mảnh tử thi là để che giấu xác chết và kéo dài thời gian phát hiện người chết, quấy nhiễu cảnh sát phá án, nhưng hành động phân xác hôm nay giống như một nghi thức chút bỏ thù hận. Thi thể không bị phân chia tám mảnh cũng không được mang đi giấu mà được đóng đinh vào tường ở hiện trường của vụ án căn bản không nghĩ tới việc giấu thi thể, việc phân xác giống như là một nghi thức không thể thiếu khi hắn giết người, hắn cần nghi thức này để trút giận."
"Cùng với việc phân xác, những hành động khác có vẻ còn nhiều hơn." Yến Quy nhẹ nhàng nói, trong lòng nàng dường như có suy đoán rồi, nhưng còn một số kết quả hóa nghiệm chưa ra nên nàng tạm thời chưa nói ra.
"Đúng rồi, tôi thấy đội trưởng Nhậm dường như biết Thân Ngôn, cô có biết không?"
Yến Quy đã nằm vùng bốn năm và thêm hai năm dưỡng thương, và đã rời khỏi hệ thống tư pháp rất lâu rồi, đối với Thân Ngôn nàng không có ấn tượng gì. Nhắc tới tên người chết, vẻ mặt Cố Dĩ Di có chút khinh thường, cô không giấu nổi cảm xúc, nói thẳng: "Tôi biết, người đàn ông này là một tên lưu manh khét tiếng."
"Tôi nghe nói hắn là một luật sư nổi tiếng."
Cố Dĩ Di cảm thấy thật xui xẻo khi nhắc tới Thân Ngôn, nhưng bây giờ hắn ta đã trở thành nạn nhân và rơi vào trong tay họ rồi.
"Là một người nổi tiếng, nhưng cái tên này là một tên cặn bã trong ngành."
Cố Dĩ Di nói với Yến Quy, con người Thân Ngôn không có điểm cuối, mọi tiêu chuẩn của hắn đều là tiền, chỉ cần có tiền chuyện gì hắn cũng dám làm. Là luật sư biết biết mà phạm luật cũng không phải một hai lần, ghê tởm nhất là giả mạo, làm giả chứng cứ, tuy nhiên con người này có một chút thủ đoạn làm ăn rất cẩn thận làm cho người ta hoàn toàn không đoán được.
Hắn nhận xử lý tất cả các vấn đề hình sự và thương mại, và hầu hết các khách hàng của hắn đều là các đại phú hào, chuyện thiếu đạo đức nào hắn cũng làm giúp người ta làm. Hắn
thành danh là mười năm trước, lúc đó Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di còn chưa tốt nghiệp, Yến Quy vẫn là một tân binh thực tập.
Vào thời điểm đó, có một vụ án làm náo loạn cả nước, đại phú hào Trịnh Minh Lộ đã cưỡng hiếp và giết một nữ nhân viên sau khi say rượu, trong thi thể người chết không lưu lại tinh dịch, các xét nghiệm đều không tìm ra DNA của Trịnh Minh Lộ, kết quả cuối cùng là vô tội và được phóng thích.
Yến Quy nghe xong liền sửng sốt, hỏi: "Tại sao có thể được thả ra chứ? Tất cả đều khám nghiệm ra được tinh dịch rồi."
Cố Dĩ Di trông có vẻ buồn bã và có vẻ rất bực bội khi đề cập đến chuyện này: "Thân Ngôn đã đệ trình một đoạn video về hiện trường vụ án trước tòa, màn hình cho thấy tài xế của Trịnh Minh Lộ đã giết chết nữ nhân viên đó."
Rõ ràng, Yến Quy không nghĩ tới chuyện này, tài liệu video rõ ràng là thuyết phục hơn so với dấu tinh dịch đơn thuần. Tinh dịch chỉ có thể chứng minh Trịnh Minh Lộc có phát sinh quan hệ tình dục với người nữ nhân viên đó, thậm chí không thể chắc chắn đó có phải là hiếp dâm hay không, trước những bằng chứng vật chất hùng hậu như vậy quả thực là không đủ sức đấu tranh.
"Đoạn video đó từ đâu mà có được?" Trực giác nói với Yến Quy rằng vấn đề chắc chắn nằm ở đoạn video đó."
"Hiện trường vụ án là một công viên hẻo lánh và bỏ hoang, căn bản không có một camera giám sát nào, một cái camera giám sát ở ngã tư gần công viên nhất cũng chỉ cho thấy chiếc xe của Trịnh Minh Lộ đã chạy qua con đường đó khi vụ án xảy ra thôi, điều này căn bản không nói rõ được điều gì, bởi vì tài xe cũng thường xuyên lái chiếc xe đó. Mà đoạn video đó được cung cấp bởi một người tự xưng là nhân chứng, người này đã làm chứng trước tòa rằng anh ta đã quay được quá trình xảy ra vụ án."
Cố Dĩ Di cười và dựa lưng vào ghế nói: "Bởi vì bằng chứng vô cùng xác thực, lái xe cũng nhận tội, nên Trịnh Minh Lộ được thả ra, người lái xe trở thành tội phạm. Người lái xe đã chết trong trại giam trước khi đợi được bản án chính thức, người nhân chứng đã chuyển nhà ngay sau khi anh ta rời khỏi tòa án, kể từ đó bốc hơi khỏi nhân gian, tất cả những điều này đều là trùng hợp thì không ai có thể tin được."
Yến Quy hiểu ra, Thân Ngôn đã mua chuộc người lái xe và tất cả những nhân chứng, giả tạo một đoạn video về vụ giết người để khai man, và thành công giúp Trịnh Minh Lộ thoát tội. Tuy nhiên hắn làm việc thận trọng và cẩn thận, lại có sự hợp tác của các mối quan hệ của Trịnh Minh Lộc, việc giả mạo bằng chứng không bị bại lộ, cảnh sát và viện kiểm soát dù có nghi ngờ nhưng không thể tìm ra bằng chứng.
"Một người như vậy, hẳn là có rất nhiều người hận hắn." Yến Quy nhẹ nhàng nói.
Cố Dĩ Di cười lạnh, nói: "Ác giả ác báo thôi. Hắn đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, bây giờ bị người ta tìm tới cửa giết hại cũng không có gì làm lạ nữa. Chỉ là không biết cảm xúc trước khi chết của hắn là gì, có hối hận không. Mặc dù tôi cảm thấy những người như hắn không biết từ hối hận viết như thế nào, nhưng khi chết đến nơi rồi chắc chắn sẽ sỡ hãi cầu xin, hối hận vì những chuyện ác độc đã làm trước đó."
Cô một hơi nói rất nhiều, xem ra thực sự rất ghét Thân Ngôn.
Yến Quy nhìn cô cười nhẹ, nói: "Cô vẫn căm ghét những người làm việc xấu như vậy." "Hả?"
Cố Dĩ Di không bỏ sót từ nào trong lời nói của nàng, nghi ngờ nhìn nàng: "Cô nói như là trước đây từng biết tôi vậy."
Yến Quy không vội không hoảng nói dối: "Trước đây tôi đã nghe qua chuyện của cô và đội trưởng Nhậm."
Cố Dĩ Di không nghi ngờ nàng, chỉ nói: "Tôi cảm thấy những tin đồn này chắc chắn không phải là những điều tốt đẹp. Chắc chắn sẽ nói tính khí tôi không tốt, thích đánh người, là một con hổ,..." Giọng điệu của cô tùy ý, khinh thường người khác nói như thế nào về cô, cô vui vẻ thoải mái là được.
Cô không quan tâm, nhưng Yến Quy lại quan tâm thay cô: "Những chuyện này tôi đều chưa nghe qua, chỉ nghe nói cô rất ghét những người làm điều ác, là một cảnh sát đặc nhiệm tài ba."
Nàng nói một cách nghiêm nghị và nhìn thằng vào cô.
Yến Quy cau mày nói: "Không phải tôi cố ý nói tốt đâu."
Cố Dĩ Di nhìn nàng cười, cô cười rất ngọt ngào, đôi mắt cong và rất say đắm lòng người. Yến Quy siết chặt ngón tay, cô biết nhịp tim của mình đang trên mức tiêu chuẩn, nếu có người đo nhịp tim lúc này chắc chắn sẽ làm lộ nhịp tim của nàng.