Vì chuẩn bị cho cuộc thảo phạt sơn tặc mà Sĩ Nhiếp thái thú đã cho xây hẳn một cái truyền tống trận tầm ngắn, với chi phí hết sức rẽ mạt, 1 đồng/ 1 người.
Điều này làm cho các thôn trưởng cực kỳ hồ hỡi, và một mực xác địng đây là một cái nhiệm vụ khủng với mức thưởng lớn.
Vì thế trong vòng 5 ngày một cuộc cách mạng quân sự được đẩy mạnh tại khu vực Giao Chỉ thành. Hơn 1 vạn thôn trưởng tạm thời ngưng phát triền các hoạt động kinh tế mà sang quân sự, trong một thời gian cực ngắn quân số tham gia thảo phạt Hằng Hà sơn trại lên đến 3 vạn quân, đa phần là quân lính cấp 1 và 2. Còn lại số ít trong liên minh Đại Việt thì có một số binh chủng cấp 3. Tổng số củng gần 1000 đơn vị.
Phủ thái thú củng góp không ít quân tổng cộng có 4000 quân, 1000 kỵ binh, 1000 thương binh, 1000 bộ binh cùng 1000 cung binh.
5 vạn quân đi thảo phạt một cái sơn trại cấp 3. Lực lượng tương quan sô cùng lớn 3 đánh 1 không chọt cũng què.
Đội quân hừng hực khí khí thế, từng màng sáng truyền tống trận, suốt một ngày đội hình mới tập kết đầy đủ.
Hằng Hà sơn trại được xây dựng trên một ngọn núi lớn, mang tên Hằng Hà sơn, ngọn núi cực lớn nhưng sơn khẩu lại có một, nhưng vô cùng rộng rãi, ít nhất 1000 người dàn thành hàng ngang vẫn đứng dư dả.
5 vạn quân đứng ùn ùn như những con kiến, không một hàng lối, trận địa cực kỳ hỗn loạn. chỉ có quân lính phủ thái thú là chình tề ngay ngắn.
Sĩ Nhiếp mặc một bộ chiến khải màu tím Bát Nhã Khải, tay cầm một cây trường thương Bách Lý, cưỡi ngựa Giác Kỳ Lân, mang khiên Long Thuẫn, trên vai khoác Võ Thánh áo choàng. Cả bộ trang bị màu tím cấp 80. Xung quanh hắn có 2 cái võ tướng cấp 3 trên ngưởi trang bị là màu vàng. Cả 3 trên người phát ra hào quang cực kỳ chói mắt, thu hút tất cả ánh mắt của bọn thôn trưởng.
Trong đầu Hùng Phong cũng lân lân suy nghĩ, nếu hắn mặc bộ trang bị kia, không biết sẽ uy vũ cỡ nào.
“ hỡi các thôn trưởng! Hằng Hà sơn trại thường xuyên cướp bóc, giết người cướp của, giết hại vô số thôn dân, tội ác tày trời. nay ta thay trời hành đạo triệu tấp tất cả các thôn trưởng tài giỏi nhất, cùng ta tiêu diệt cái sơn trại này.”
“các thôn trưởng tham gia khi tiêu diệt sơn tặc sẽ nhận gấp đôi hồn tướng, giết 1 cái sơn tặc sẽ nhận 10 điểm chiến công, vật phẩm rơi ra tùy các vị thôn trưởng định đoạt”
Khi Sĩ Nhiếp nói ra câu này, không ít thôn trưởng như đánh máu gà, tham đỏ cả mắt. sĩ khí trong phút chốc dâng cao ngút trời.
“ giết” Sĩ Nhiếp quát lớn.
Đồng thời cái tướng sĩ cũng hô to một tiếng, rồi ầm ầm như ong vỡ tổ lao vào Hằng Hà sơn trại.
Trước sơn khẩu cũng đứng không ít sơn trại, chí ít cũng 2000 tên, trang bị đầy đủ, hơn nữa đều là binh chủng cấp 3. Nhìn thấy đàn kiến xông vào cốc khẩu, tứ trại chủ, Phùng Đằng sắc mặt cũng không đổi, ánh mắt cũng có chút khinh thường.
“ một lũ ô hợp!” hắn mắng một câu sau đó quát lớn.
“ tất cả vào vị trí”
ầm ầm ầm, rống rống, giết giết, vang vọng khắp nơi, mắt thấy đoàn hỗn quân cách thủ binh sơn trại chưa đến 300m. Phùng Đăng Gầm lên.
“ cung Binh bắn!”
Vù vù vù 1000 mũi tên bay, trong chớp mắt xuyên thấu qua bọn hỗn binh dẫn đầu, nhưng đường như 9 trâu mất một sợi lông, bọn chúng vẫn ùn ùn kéo đến.
“ mau giết! bọn chúng đang thay tên! Giết! một tên thôn trưởng dẫn binh phía sau rống lên.
Nhưng chạy được 5 bước thì lại một trận mưa tên phủ xuống lại giết thêm không ít.
Bọn thôn trưởng không biết, cung binh của sơn tặc đều là Kim nỏ, cung binh cấp 3, uy lực cực mạnh, cái cung binh kim nỏ này tầm bắn xa,tốc độ nạp tên cũng rất nhanh, chỉ cần 5 giây là bắn được một phát. Nhưng chi phí lên Kim nõ cũng không thấp, ngoài tư cấp phải cấp C trở lên, hơn nửa còn phải tốn 50 bạc. cái này thật là một cái giá xa xỉ a.
Trong chốc lát đội hình thảo phạt cũng chết hơn 5000 tên, sắc mặt mấy tên thôn trưởng tái xanh, đây là binh lính tân tân khổ khổ bọn họ mới có à. Nhìn từng tên từng tên ngã xuống trong lòng bọn họ như có dao cắt.
Khoảng cách 100, đã có không ít tên lao lên xông về phía trước, tưởng bở rằng đã thoát được một trận mưa tên, nhưng ai ngờ có mộ cái hố thật rộng, thật sâu chắn trước đường, có không ít tên bị rơi xuống.
Bịch bịch, liên tiếp những âm thanh thảm thiết, phía trước muốn dừng lại, nhưng phía sau lại ầm ầm kéo lên, không cách nào nhừng lại.
Mưa tên tiếp tục bay, máu chảy thành một dòng suối, hiện tại quân chinh phạt mất cũng 8000 tên.
Một số thôn trưởng liền cấp tốc thôn báo.
“ thái thú đại nhân, phía trước địch đào một cái hố sâu, quân ta không đánh vào được, mong đại nhân coh lệnh rút quân, tìm cách khác thảo phạt.”
“ hồ nháo! Quân lệnh như sơn, một đi không trở lại, tiếp tục giết cho ta, tên nào khánh lệnh, lâu toh7i2 bỏ chạy giết ngay tại chỗ.” Sĩ Nhiếp quát lớn.
Đứng kế bên Hùng Phong cũng có chút sợ hãy, may là trong tay 400 tên binh cấp 3 thuộc về đội chủ lực, nên hiện tại chưa có xung phong, nếu không xông lên tuyến đầu chắc thắng không bù bào chỗ mất.
Sĩ Nhiếp nhìn đội hỗn quân chết hơn phân nữa, không có chút dấu hiệu nào công phá được cái hàng rào 2000 sơn tặc kia. Hơn nữa bọn rác rưởi lại có ý lui binh không muốn xông lên chịu chết. liền phất tay ra hiệu cho một tên võ tướng sau lưng
“ Sĩ Tài! Ngươi lên, dùng xác lấp cầu, bọn kia chỉ là tạp binh, không nên thương tiếc.” nói xong đôi mắt hình tam giác như rắn độc nhìn về chiến trường.
Nhận lệnh Sĩ thài mang theo 300 kỵ binh xông lên. Với tốc độ cực nhanh xông lên chiến trường.
Cái hố cực lớn này xác chết cũng vơi phân nữa, chẳng mấy chốc sẽ tiếp cận đội hình sơn tặc. máu tươi lúc này đã tràn ngập mùi tanh nồng nặc.
Sĩ Tài phi ngựa cực nhanh xông qua hố, trường thương vung ra, ngay lập tức có 4 5 cái sơn tặc rơi đầu.
Phùng Đằng cưỡi ngựa hung hăng đánh tới, 2 cái võ tướng đấu nhau âm thanh cực kỳ sướng tai, oanh oanh, long long. Phía sau 300 kỵ binh cũng lao lên lần lượt phát vỡ đội hình của sơn tặc, lợi dụng thới thế, đám tạp binh cũng xông lên bắt đầu xem giết.
2 bên bắt đầu giao tranh, thực lực sơn tặc hơn hẳn, nhưng 4 đánh 1 không chọt cũng què. Sơn tặc bắt đầu tiêu hao sinh lực, nhưng sơn tặc mất 1 nhưng tạp binh mất tới 10.
Thấy tình thế Sĩ Tài cùng thủ lĩnh sơn tặc giao đấu, khí thế ngút trời, trong chớp mắt Hùng Phong dường như cảm thấy mùi thơm liền ra lệnh cho tên võ tướng vừa mới chuyển chức, xông lên trơ giúp Sĩ Tài, đồng thời nhẹ giọng, “cướp đầu tên sơn tặc cho ta.”