Con Đường Vấy Máu

Chương 45:




Tuyết rơi, bông tuyết rất nhỏ, Tưởng Tốn đỡ trong lòng bàn tay, chờ đến khi nó tan thành nước, trên bầu trời cũng chưa có hạt thứ hai rơi xuống.
Tưởng Tốn nói: “Có tuyết rơi thật này… Cả đoạn đường này sẽ không gặp được chuyện tốt gì.”
“Tuyết rơi là chuyện xấu ư?” Hạ Xuyên hỏi.
“Anh không nhìn thấy nóc cái chuồng bò kia bị dột sao?” Tưởng Tốn nói, “Nhà dột còn gặp mưa.”
Hạ Xuyên hỏi: “Sao, chưa từng chịu khổ như thế này à?”
“Anh cảm thấy tôi giống người từng chịu khổ như thế này?”
Hạ Xuyên nhìn cô một lúc, nói ra kết luận: “Giống.”
Tưởng Tốn nói: “Giống chỗ nào? Tôi trông rất thô lỗ ư?”
“Một số thời điểm rất thô lỗ.”
Tưởng Tốn hừ một tiếng, chân vẫn còn ở trên đùi anh. Cô khe khẽ đá một cái, không giống đá, mà giống như trêu chọc hơn. Hạ Xuyên nắm chân cô, ngón cái chậm rãi xoa lòng bàn chân cô.
Tưởng Tốn hỏi: “Tôi thô lỗ chỗ nào? Là không đánh răng rửa mặt, hay là ăn cơm nhai nuốt ngấu nghiến?”
Hạ Xuyên nói: “Tối qua đi ngủ không đánh răng rửa mặt.”
Tưởng Tốn nói: “Vậy anh cũng không đánh.”
“Tôi cũng thô lỗ.”
Tưởng Tốn cười, cong ngón chân một cái, tay mượn lực chống trên tảng đá, ngồi vô cùng thoải mái. Cô nói: “Anh chưa từng thấy phụ nữ cẩu thả hơn đâu. Một người bạn cùng phòng trước đây của tôi, mùa hè hai tuần không tắm, quần lót bẩn ném hết vào chậu rửa mặt tích tụ lại đến khi hết quần mặc rồi mớt giặt.”
Hạ Xuyên hỏi: “Bạn cùng phòng? Lúc đi học ư?”
“Đi làm.”
“Hửm?”
Tưởng Tốn nói: “Kì nghỉ hè năm tôi tốt nghiệp cấp 2, đi làm ở bên ngoài, ở kí túc xá của nhà máy.”
Hạ Xuyên như vô thức nhè nhẹ nắm chân cô, nói: “Còn đi học sao?”
“Đi học chứ.” Tưởng Tốn nói, “Bố tôi không chu cấp cho tôi, tôi tự chu cấp cho mình.”
“Mẹ em thì sao?”
“Mẹ tôi rửa chén cho tiệm cơm, cơ thể không tốt, không thể làm quá nhiều.”
Hạ Xuyên nhớ tới chuyện A Sùng từng tìm người khác tám chuyện trên núi Minh Hà, hỏi: “Tiền của nhà em đều bị bố em làm mất sạch ư?”
“Ừ.” Tưởng Tốn giống như đang nói chuyện gia đình người khác, nói một cách thoải mái, “Lúc gia đình tôi nở mày nở mặt nhất thì tôi vẫn chưa ra đời, hồi nhỏ cũng từng sống sung sướng mấy năm, sau đó thì không tốt, ông già đó ăn uống chơi gái cờ bạc cái gì cũng làm.”
Hạ Xuyên không nói tiếp, hai người đều im lặng một lúc. Lát sau, Hạ Xuyên hỏi: “Có học đại học không?”
Tưởng Tốn nói: “Có học.”
“Trường nào?”
“Thành tích không tốt, đại học tư nhân thôi.”
“Học phí không phải đắt hơn sao?”
Tưởng Tốn nói: “Vay tiền trợ giúp học tập, tôi cũng có thể tự kiếm.”
Hạ Xuyên suy nghĩ một hồi: “Đua xe ngầm?”
“Ừm.”
Hạ Xuyên nói: “Những gì em trải qua có thể quay phim truyền cảm hứng đấy.”
“Truyền cảm hứng?… Cuối cùng làm tài xế cho anh ư?”
“Sao nào, với thu nhập này của em, làm tài xế là bạc đãi em à?”
Tưởng Tốn nói: “Bị người ta đuổi giết, dãi gió dầm dương, đây là đối xử tử tế sao?”
“Em thì có sợ gì đâu… Lúc chúng đuổi theo có sợ sao?”
“Lần nào?”
“Tính cả hai lần.”
Tưởng Tốn nói: “Không sợ chút nào chắc chắn là giả.”
Hạ Xuyên cười nói: “Cũng rất thành thật đấy.”
“Anh thì sao?”
“Không sợ.”
“Không sợ thì anh chạy cái gì mà chạy?”
“Em là một gánh nặng, chỉ có thể chạy thôi.”
Tưởng Tốn lườm anh một cái, lòng bàn chân ngưa ngứa, anh cứ luôn sờ nghịch.
Tưởng Tốn nói: “Chân tôi chưa rửa đâu.”
“Ừm.”
“Có thối không?”
“Không có mùi.”
Tưởng Tốn hỏi: “Anh có chứng bái vật chân à?”
“Em ít nói lời buồn nôn đi.”
Tưởng Tốn cười một tiếng: “Ai buồn nôn chứ…”
Hạ Xuyên sờ đến đầu ngón chân cô, ngón chân cái, móng chân từng bị gãy, trên mặt có một vết lõm nhỏ, móng chân bị cắt ngang, vết móng gãy vẫn còn, ngón chân cái bây giờ hơi tím, hoàn toàn khác mấy móng chân trơn bóng đều đặn bên cạnh.
Là vết thương mới, xuất hiện không lâu.
Hạ Xuyên hỏi: “Hôm nhảy khỏi xe còn ngã gãy móng chân sao?”
“Ừm.” Tưởng Tốn nhìn một cái, “Không biết ngã thế nào mà lại còn đụng phải móng chân.”
Hạ Xuyên chỉ nhìn thấy vết bầm tím trên cánh tay cô, chưa từng để ý qua chân cô, từ Hà Xương thẳng đến Mộc Khách, cô cũng chưa từng thốt ra một câu. Hôm nay đi bộ nhiều, giữa đường cô chỉ nghỉ ngơi năm phút.
Hạ Xuyên nói: “Cũng rất có thể chịu khổ.”
Mấy hạt tuyết lại rơi xuống, dưới ánh sáng của đèn pin điện thoại di động, giống như đang phát chuyển động chậm của một bộ phim điện ảnh. Bầu trời không trăng không sao, vắng vẻ yên lặng.
Tưởng Tốn liếc nhìn bầu trời đêm, hỏi: “Anh là nhà giàu mới nổi, luôn sống trong nhung lụa sao?”
“Tôi giống không?”
“Không giống lắm.”
Hạ Xuyên cười: “Nhà chúng tôi phát tài trễ, lúc thành nhà giàu mới nổi thì tôi đã mười tuổi rồi.”
“Có từng làm ruộng không?”
“Từng cấy mạ.”
Tưởng Tốn tỉ mỉ quan sát anh, lặng thinh một hồi: “Có hơi kì kì.”
Hạ Xuyên cười cười: “Em chưa từng làm ruộng ư?”
Tưởng Tốn lắc đầu: “Nhà chúng tôi ở trong trấn, chưa đến nông thôn bao giờ. Nhà anh chưa từng bị mất tiền ư?”
Hạ Xuyên nói: “Từng bị mất một khoảng thời gian, tâm lý phát tài bình thường, mua này mua kia, họ hàng tới mượn tiền không nói hai lời cho mượn ngay.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó mẹ tôi tính hết nợ, ầm ĩ đòi ly hôn với bố tôi.”
Tưởng Tốn cười nói: “Chỉ như vậy à?”
“Ừm, số tiền còn lại gửi hết vào ngân hàng.”
Người đồng hành khác số phận.
Tưởng Tốn lau chân hai cái, nói: “Đi về chứ?”
“Đợi lát nữa.”
Hai chân cô đã lạnh buốt, Hạ Xuyên xoa hai cái cho cô, ma sát sinh nhiệt, ấm lên không ít.
Tưởng Tốn lẳng lặng không cử động, nhẹ giọng hỏi: “Đây là anh đang thương tiếc sao?”
Hạ Xuyên liếc cô: “Cần thương tiếc em ư?” Nhớ tới việc gì đó, anh nói một cách hờ hững, “Ngược lại em còn che chở tôi.”
Xoa chân xong, Hạ Xuyên buông cô ra. Tưởng Tốn vẫn gác chân trên đùi anh, quét nhìn đôi vớ để trên giày, thuận miệng nói: “Nhân tiện mang vớ giúp tôi?”
Hạ Xuyên lạnh lẽo liếc cô một cái. Tưởng Tốn chống tảng đá, ngồi ngửa ra sau vô cùng thoải mái, có chút khiêu khích nhìn anh.
Hạ Xuyên cụp mắt liếc nhìn chiếc vớ, vớ cotton màu đen, không giống loại một người phụ nữ mang. Anh nghiêng người, cầm lấy vớ.
Tưởng Tốn đang cong ngón chân, thấy vậy, ngón chân không nhúc nhích nữa.
Hạ Xuyên giũ vớ một cái, mới phát hiện bên trong còn một đôi. Anh lấy ra nhìn, là đôi màu trắng, không có hoa văn, kiểu giống đôi màu đen.
Anh hỏi: “Mang hai đôi ư?”
“Ừm.”
Chiếc anh cầm là chiếc chân trái, kéo cái lỗ màu trắng ra, mang vào cho cô. Mang được một nửa, cô vẫn không nhúc nhích. Hạ Xuyên nâng chân cô lên một chút, mới mang chiếc vớ đầu tiên vào.
Tiếp theo là chiếc màu đen.
Mang chiếc vớ màu đen xong, chân còn lại vẫn trống không, Hạ Xuyên lại cầm lấy chiếc vớ để trên một chiếc giày.
Lúc mang vào, nghe thấy một câu: “Còn thương tiếc người khác thật đấy à?”
Vẻ mặt Hạ Xuyên như thường: “Mang vớ là thương tiếc ư? Em đúng là dễ thỏa mãn.”
“Anh còn có thể thương tiếc cái khác?”
“Lần sau mặc áo ngực cho em.”
Người bên cạnh không lên tiếng nữa.
Chờ mang hết vớ xong, Hạ Xuyên ngước mắt nhìn sang: “Sao nào, cảm động rồi?”
Tưởng Tốn hờ hững nói: “Tưởng tôi là nữ sinh mười bảy, mười tám à?”
“Em không trẻ như vậy.”
Tưởng Tốn hừ một tiếng, hai chân móc giày một cái, không mang vào mà đạp gót giày.
Hạ Xuyên ngồi không đứng lên, cô cũng không đứng lên, lắc lắc giày thể thao màu trắng trên chân, đã sắp biến thành giày thể thao màu đen rồi.
Một lát sau, Hạ Xuyên nói: “Sang đây.”
Tưởng Tốn hỏi: “Sang đâu?”
“Chỗ này.”
Tưởng Tốn đứng lên, đạp giày thể thao đi một bước về phía anh. Hạ Xuyên vỗ vỗ chân mình, Tưởng Tốn sải chân ngồi xuống.
Tưởng Tốn ôm cổ anh, Hạ Xuyên ôm eo cô, cúi đầu hôn cô. Hai người vừa đánh răng, cùng một vị bạc hà, lành lạnh.
Tuyết trên trời rơi xuống nhiều dần, bãi cỏ đồng thời lay động theo gió, khắp núi rừng không người, chỉ có đôi nam nữ ôm cổ kề nhau bên bờ suối.
Lúc hai người quay lại chuồng bò, thì nhóm người dắt la cơ bản đã ngủ hết, mấy người phía tây vài người phía nam, chỉ có phía đông trống, đặc biệt để lại cho họ.
Lửa rừng rực vẫn đang cháy giữa chuồng bò, bên trong coi như ấm áp, thỉnh thoảng có mấy hạt tuyết chảy từ trên nóc nhà xuống, nhưng cũng không rơi đến phía đông.
Tưởng Tốn trải Sát Nhĩ Ngõa lên trên một đống rơm, nằm lên đó, bên cạnh còn chừa ra một chỗ.
Hạ Xuyên cuốn Sát Nhĩ Ngõa dư ra lên người cô, cũng nằm xuống, thấp giọng nói: “Sát vào tường.”
Tưởng Tốn dịch vào trong một chút, xoay người, mặt hướng vào tường nhắm mắt lại. Một bàn tay rất nhanh khoác lên eo cô, Tưởng Tốn nói: “Chật quá.”
Hạ Xuyên lại đẩy vào trong một cái: “Không cảm thấy chật.”
“Mặt tôi đã dính tường rồi.” Tưởng Tốn lại xoay người, lần này mặt hướng vào Hạ Xuyên, cô mở mắt nói, “Thế này còn không chật à?”
Hạ Xuyên nói: “Tàm tạm.”
Môi hai người đã sắp dính vào nhau, Tưởng Tốn cười: “Tàm tạm ư?”
Hạ Xuyên nói: “Còn không định ngủ à?”
“Ngủ đây.” Tưởng Tốn nhắm mắt lại.
Hai người nhanh chóng ngủ thiếp đi, nửa đêm lại thức dậy một lần vì lạnh. Tuyết dột xuống từ trên nóc nhà càng ngày càng nhiều, lửa cũng sắp cháy hết. Tưởng Tốn trùm kín Sát Nhĩ Ngõa một chút, Hạ Xuyên cúi đầu nhìn cô một cái, đứng dậy đi thêm củi.
Thứ Tùng cũng đã thức, ngái ngủ đứng lên thêm củi, nhỏ giọng hỏi: “Dậy rồi hả?”
“Không có, thêm củi thôi.”
Thứ Tùng nói: “Tuyết lớn rồi, chờ lát nữa lên đường sớm một chút nhé, trong chuồng bò cũng ngủ không ngon.”
“Ừm, chờ trời sáng một chút rồi đi.”
Thứ Tùng thêm mấy thanh củi vào trong hố lửa, nhìn nhìn người phụ nữ ngủ ở góc tường phía đông, nói: “Vợ anh vậy mà có thể ngủ ở đây, thật không dễ dàng gì.”
Hạ Xuyên nói: “Cô ấy mạnh mẽ hơn đàn ông.”
“Cô ấy không lạnh sao?”
“Chắc là không lạnh lắm.”
“Anh rất yêu thương vợ anh đấy.”
“Yêu thương cô ấy ư? Không cảm thấy thế.”
Thứ Tùng cười cười, thêm củi xong, lại quay về ngủ tiếp.
Hạ Xuyên trở lại phía đông, cúi đầu liếc nhìn Tưởng Tốn. Cô ngủ không quen nên chắc vẫn cảm thấy lạnh. Anh nằm xuống, cô tự động nhích lại gần nguồn nhiệt.
Hạ Xuyên tiện tay ôm lấy cô.
Khi trời chưa sáng lắm, đoàn thồ hàng đã thức dậy, tuyết cả đêm, về sau càng rơi càng lớn, trong chuồng bò đã có vũng nước.
Vài người đi đến bên dòng suối lấy ít nước về, đun nước, vội vội vàng vàng ăn chút thức ăn khô, uống ít nước nóng. Hạ Xuyên và Tưởng Tốn ăn giống họ, hai người đều ăn không nhiều, đoàn người rất nhanh lên đường.
Chặng đường hai tiếng, bởi vì tuyết rơi nhiều, mà họ đi hơn gần nửa tiếng. Phía trước chính là cầu treo, không xa cầu treo là thôn Ba Trạch.
Thứ Tùng mừng rỡ: “Thật tốt quá, có thể đi qua rồi!”
Mấy người dắt la đi từng người một.
Cầu treo hẹp, phía dưới chính là vực sâu, đạp hụt là kết cục tan xương nát thịt. Tưởng Tốn không nhìn xuống dưới, mắt nhìn thẳng phía trước, đi từ từ theo đoàn.
Thứ Tùng ở đằng trước quay đầu lại, kêu: “Anh dắt vợ anh đi, phụ nữ người ta sẽ sợ đó!”
Hạ Xuyên nghiêng đầu nhìn cô một cái, Tưởng Tốn nói: “Nhìn tôi làm gì, nhìn đường.”
Hạ Xuyên nói: “Có bản lĩnh thì em nhìn xuống dưới một cái đi.”
Tưởng Tốn liếc anh một cái, ngay sau đó nhìn xuống dưới.
Hạ Xuyên nói với Thứ Tùng: “Tôi đã nói cô ấy mạnh mẽ hơn đàn ông mà!”
Thứ Tùng giơ ngón cái: “Gan lớn!”
Cuối cùng đã đến thôn Ba Trạch, người trong thôn ít, mỗi gia đình đều cách rất xa, hôm nay tuyết rơi, nên trên đường hầu như không có người nào.
Đoàn của Thứ Tùng còn phải đi lên núi, nên tạm biệt họ ở đây. Chờ đoàn người đi xa, Hạ Xuyên và Tưởng Tốn đi tìm ở nơi có người.
Rốt cuộc nhìn thấy người, một cụ bà hơn sáu mươi tuổi xách một cái thùng đi ra sau nhà, Hạ Xuyên kịp thời kêu một tiếng.
Cụ bà nghe họ giải thích rõ mục đích đến đây, kinh ngạc nói: “Vương Vân Sơn? Có phải là thầy Vương không?”
Hạ Xuyên nhớ người cảnh sát ở cục cảnh sát Mộc Khách có nói qua Vương Vân Sơn làm thầy giáo, trả lời: “Không sai, chính là thầy Vương.”
Cụ bà nói: “Tuần trước thầy Vương rơi từ trên cầu treo xuống, bây giờ ở nhà dưỡng bệnh, thân thể không tốt, nói không chịu được bao lâu nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.