Con Đường Vấy Máu

Chương 47:




Một phòng yên lặng.
Trong phòng khách nho nhỏ, khoảng cách của họ không tới hai mét rưỡi, ước chừng sáu bước. Hạt bụi nhỏ xíu lơ lửng trong luồng ánh sáng mờ tối, tựa như khung hình 24 hình/giây trở thành 1000 hình/giây, cái gì cũng chuyển động nhanh chóng. Chỉ có hai người đó, ngay cả sợi tóc cũng không hề nhúc nhích, chỉ có ánh mắt giao nhau trong không khí, một người hờ hững mỉm cười, một người dần bình tĩnh sau khi kinh ngạc.
Thời gian mấy giây, họ coi như bên cạnh không có người. Giây đầu tiên Tưởng Tốn xuất hiện, Hạ Xuyên đã nhìn về phía cô, cho đến tận sau vài giây bây giờ, cô hoàn toàn không đáp lại ánh mắt của anh.
Hạ Xuyên dựa vào khung cửa, lẳng lặng chờ đợi.
Vẫn là bà cụ nói chuyện trước, “Cô bé này đến cùng cậu ấy… Ai cha, bác vẫn còn nhóm lửa trong bếp, bác vào đó trước, cơm trưa để bác làm cho!”
Trác Văn không quay đầu, nhìn Tưởng Tốn nói: “Cảm ơn bác.”
Bà cụ vô cùng lo lắng quay lại bếp, trong phòng khách chỉ còn lại ba người.
Hoặc là nói, chỉ còn lại hai người.
Trong lò lửa không biết đang đốt thứ gì, tí tách một chút, bên ngoài tuyết rơi nhiều cuồn cuộn, chỗ tránh sương gió nhưng lại tựa như gió sương khắp trời.
Người trong phòng ngủ kêu một tiếng: “A Văn…”
Trác Văn lên tiếng: “Ông ngoại, con vừa về ạ!” Cuối cùng anh ta nhìn Tưởng Tốn một cái, rồi mới xoay người, kéo chân trái đi từng bước một về phía phòng ngủ. Anh ta dường như đã quên vẫn còn một người, mắt nhìn thẳng đi qua bên cạnh người đó.
Chỉ có người đó thấy được đôi mắt không có tinh thần của anh ta.
Tưởng Tốn luôn nhìn Trác Văn, đến tận khi bóng lưng anh ta biến mất, một người khác xông vào trong tầm mắt.
Cô thoáng khựng lại, nhìn Hạ Xuyên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, hỏi: “Làm xong chuyện rồi?”
“Chưa, bị ngắt ngang.” Anh nghe ra giọng cô khàn khàn, nói: “Sang ngồi đi.”
Tưởng Tốn lắc đầu, nghiêng người, dường như muốn đi ra ngoài, nhưng rất nhanh lại dừng lại, chần chừ ở tại chỗ. Đối diện chính là hành lang, chỉ cần vài bước là có thể rời khỏi, cô lại nhấc chân một cái, bên kia Hạ Xuyên đã từ từ đi về phía cô.
Tưởng Tốn quay đầu nhìn, Hạ Xuyên đi tới trước tủ tivi rồi không nhúc nhích nữa, anh cúi đầu liếc tấm ảnh bày trên tủ, giơ tay đè một hồi, vô thức dời nó đi một chút.
Hạ Xuyên hỏi: “Vừa vào nhà là đã phát hiện rồi?”
Tưởng Tốn thấp giọng nói: “Ừm.”
“Thật đúng là quá trùng hợp.” Hạ Xuyên cười cười như tự giễu, liếc một cái về phía phòng ngủ, “Còn khó hơn trúng xổ số nữa, có phải không?”
Tưởng Tốn nói: “Đúng thế.”
Trong phòng ngủ không có động tĩnh gì, Hạ Xuyên đi tới sofa ngồi xuống, rót ly nước chậm rãi uống, tầm mắt liếc cô. Cô vẫn đứng ngẩn ra đó, giống như một đứa trẻ bị phạt đứng, lại như vừa mới tỉnh ngủ, mang theo vẻ mờ mịt, muốn đi là theo bản năng, không đi cũng là theo bản năng. Trên đường gặp nhiều tình huống hơn đi nữa thì mặt cô cũng không đổi sắc, bây giờ lại giống như một đứa ngốc vậy.
Hạ Xuyên lấy cái ly khác, rót nước nói: “Sang đây uống nước đi.”
Tưởng Tốn rốt cuộc phản ứng bình thường một chút, thoáng khựng lại, đi tới ngồi xuống. Hạ Xuyên đưa ly cho cô: “Nước lạnh có thể uống không?”
“Có thể.” Hai ngày nay cô cũng chưa uống nước nóng được mấy lần.
Tưởng Tốn bưng ly nhấp hai hớp, muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi. Hạ Xuyên nói: “Tinh thần Vương Vân Sơn không tốt, đầu óc không đủ minh mẫn.”
Tưởng Tốn thuận theo lời anh, hỏi một cách tự nhiên: “Ông ấy đã đến mức nào rồi?”
Hạ Xuyên ngẫm nghĩ: “Sắp chết rồi.”
Tay Tưởng Tốn run một cái, nước trong ly lắc ra ngoài.
Một bóng mờ rơi xuống cửa phòng ngủ, Trác Văn đi ra.
Tưởng Tốn cầm ly nước, nhìn anh ta từ xa xa, bốn mắt nhìn nhau. Bên cạnh, Hạ Xuyên liếc nhìn Trác Văn, lại quay đầu nhìn cô, nhếch miệng lên cười chế giễu. Anh để ly nước lên trên bàn, phát ra một tiếng “cạch”.
Trác Văn phục hồi tinh thần, nhìn về phía anh nói: “Anh Hạ, tinh thần ông ngoại tôi không tốt, vừa mới ngủ, có chuyện gì thì chi bằng chờ ông thức dậy rồi hẵng nói?”
Hạ Xuyên nói: “Được, làm phiền anh.”
Trác Văn lại nói: “Ở quê không có quán cơm, buổi trưa anh… hai người cứ ăn ở đây đi.”
Hạ Xuyên nói: “Vậy quấy rầy anh rồi.”
Bà cụ rất nhanh đã làm xong một bàn thức ăn, chần dĩa thịt muối, xào một dĩa phô mai chua, một dĩa khoai tây thái sợi, còn làm một tô canh cải. Bà cụ cười nói: “Tôi còn hấp bánh bao phô mai chua, chờ một lát là có thể ăn.” Nhìn Trác Văn nói, “Thầy Vương thích ăn bánh bao phô mai chua nhất, lát nữa bảo thầy ấy nhìn thử xem, có thể ăn vào không.”
Trác Văn nói: “Lâu lắm rồi chưa ăn, chắc là có thể ăn nửa cái ạ.”
Bà cụ bảo họ đừng khách sáo, gắp hai đũa đồ ăn vào trong chén Tưởng Tốn, hỏi: “Có phải vẫn còn lạnh không?”
Tưởng Tốn nói: “Không lạnh ạ.”
Bà cụ nói: “Vậy có thể để Sát Nhĩ Ngõa sang bên kia rồi.”
Tưởng Tốn “à” một tiếng, cởi Sát Nhĩ Ngõa để lên trên sofa, rồi lại ngồi xuống.
Chiếc bàn vuông, bà cụ đối diện cô, hai người còn lại mỗi người một bên. Không ai nói chuyện, chỉ có một mình bà cụ nói. Nói một hồi, bà cụ cảm thấy khó hiểu: “A Văn, có phải có chuyện gì không, sao không nói chuyện vậy?”
Trác Văn thoáng khựng lại: “Không sao ạ.”
“Không phải thầy Vương có chuyện chứ?”
“Không phải ạ.”
Bà cụ lại hỏi: “Đúng rồi, trước đây mấy đứa không quen nhau à?” Lại nhìn về phía Hạ Xuyên và Tưởng Tốn, “Hai người quen thầy Vương, vậy có quen A Văn không?”
Hạ Xuyên nhìn Trác Văn một cái, nói: “Lần đầu tiên gặp ạ.”
Tưởng Tốn không trả lời, bà cụ cũng không chú ý. Bà cụ nói với Trác Văn: “Họ cũng khó khăn lắm, xa như vậy tới thăm thầy Vương, thầy Vương là người tốt, còn khiến người ta nhớ đến.”
Vẫn không ai nói chuyện, tẻ ngắt, bà cụ cũng không lúng túng, còn hỏi Tưởng Tốn: “Đúng rồi, cô bé cháu tên gì vậy?”
Tưởng Tốn cắn một sợi khoai tay, nói: “À, cháu tên Tưởng Tốn ạ.”
Một bữa cơm, Tưởng Tốn và Trác Văn không nói một câu, lúc bà cụ dọn dẹp chén đũa khó hiểu nhìn trái nhìn phải, nhưng cũng không nói gì, quay lại bếp.
Trác Văn không tiếp tục ở lại, cũng không chào hỏi khách, gật đầu với Hạ Xuyên một cái, rồi đi xuống sau nhà.
Đây là bữa cơm ngột ngạt nhất mà Hạ Xuyên từng ăn. Anh ăn đến khó chịu, sau bữa cơm cũng không nhìn thẳng Tưởng Tốn, ngồi một lúc, đang định rót cho cô ly nước, thì cô đột nhiên chạy ra ngoài.
Hạ Xuyên há miệng, nhưng cuối cùng không gọi. Anh bỏ ly nước xuống, dựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu lại lóe lên hai chữ —— chín năm.
Bên ngoài tuyết vẫn rơi nhiều, không có dấu hiệu giảm bớt, gió rét thấu xương thổi đến mức người ta không mở mắt nổi.
Ban nãy trong cửa sổ Tưởng Tốn nhìn thấy Trác Văn đi về hướng này, cô đi theo dấu chân trên tuyết, từ từ đi về phía trước, không bao lâu thì thấy một căn phòng nhỏ. Cửa phòng mở toang, bên trong đặt một cái máy, dưới đất toàn là vụn gỗ, có một người cúi đầu ngồi bên cạnh máy, đang hút thuốc.
Anh ta mặc chiếc áo phao lông màu đen, quần jean, tóc để dài hơn trước đây, đen gầy, da khô, bàn tay kẹp thuốc rất thô ráp, móng tay đen kịt.
Không có khí thế hăng hái năm xưa, chỉ còn lại sự tan thương và sa sút mà năm tháng tôi luyện.
Tưởng Tốn đi vào phòng, thở ra một hơi, khói trắng giống như vòng khói thuốc Trác Văn phả ra, tan đi trong không trung.
Câu đầu tiên của Tưởng Tốn là: “Số tiền tôi chuyển khoản đó anh đã nhận được chưa?”
“…”
Trác Văn mãi không ngẩng đầu, anh ta rít mạnh hai hơi thuốc, lại nghe được một câu: “Hỏi anh đó!”
Vẫn là giọng nói đó, nghênh ngang kiêu ngạo, dường như không có gì thay đổi. Anh ta nhìn dưới đất nói: “Nhận được rồi.”
“Đã tiêu rồi?”
“… Tiêu rồi.”
Tưởng Tốn gật đầu, lại hỏi: “Mấy năm nay vẫn luôn ở đây?”
“…Ừm.”
“Có gì muốn nói với tôi không?”
Trác Văn không lên tiếng, chỉ biết không ngừng hút thuốc, một cái bóng khác dưới đất nghiêng đầu, hình như nhìn về phía chân trái của anh ta. Anh ta vô thức lấy tay đỡ đầu gối che một chút, hỏi: “Sao em lại tới đây?”
“Đưa anh ta tới.”
Trác Văn cũng không hỏi “Đưa anh ta tới” là chuyện thế nào, gần hút hết một điếu thuốc, anh ta lấy gói thuốc, lại móc ra một điếu.
Rất nhiều đoạn ngắn đang lóe lên, từng cảnh một như chiếu bộ phim điện ảnh, đường cát đá bụi đất cuồn cuộn, xe việt dã, ánh mặt trời chói mắt, gió táp trào tới, anh ta la to: “Tưởng Tốn, em điên rồi! Mau dừng xe lại!”
Trác Văn châm thuốc, ngay cả tay cũng đang run.
Trong nhà, bà cụ bưng bánh bao quay lại phòng khách, khó hiểu nói: “Sao không thấy người đâu cả vậy?” Bà ấy đi vào phòng ngủ, nhìn người trên giường, nhỏ giọng hỏi: “Thầy Vương, thầy đói chưa?”
Vương Vân Sơn từ từ mở mắt, bà cụ vui mừng nói: “Thầy Vương, thầy dậy rồi à, tôi có làm bánh bao phô mai chua, thầy có muốn ăn một cái không?”
Vương Vân Sơn chầm chậm khép mí mắt một cái, ý bảo “ăn”.
Ông ta không ngồi dậy nổi, bà cụ cầm bánh bao đút cho ông ta, chờ ông ta ăn hai miếng, hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Vương Vân Sơn gật đầu một cái, bà cụ cười nói: “Buổi tối vẫn còn bánh bao đấy!”
Vương Vân Sơn ăn vài miếng, hỏi một cách khó khăn: “A Văn đâu…”
“À, A Văn chắc đi ra sau bận rộn rồi, hai người trẻ tuổi kia không biết đã đi đâu.”
Vương Vân Sơn hỏi: “Hai người?”
“Còn có một cô bé, xinh đẹp lắm!” Bà cụ nói, “Nếu không phải cô bé theo người đàn ông tới đây, thì tôi nhất định sẽ nói con bé cho A Văn, tuổi A Văn mà còn chưa lấy vợ thì cũng trễ quá đấy!”
Vương Vân Sơn cười cười, đã ăn xong gần nửa cái bánh bao.
Bà cụ nhớ đến gì đó, lại nói: “Ban nãy lúc ăn cơm kì lạ thật, A Văn rất khác với bình thường. Ngày thường nó không nói chuyện thế nào đi nữa, thì cũng sẽ chào hỏi khách, vừa rồi ngay cả khách nó cũng không chào.”
Vương Vân Sơn nói: “Nó cũng mệt…”
Bà cụ cười nói: “Tôi thấy nói không chừng nó thích cô bé nhà người ta, xấu hổ đấy! Không dám hỏi tên người ta một tiếng mà còn để tôi hỏi, tên cái gì Tưởng… Tưởng Tốn? Hình như là tên này.”
Vương Vân Sơn ngẩn ra, miếng bánh bao kia theo khóe miệng ông ta trượt xuống bao gối, bà cụ vội vàng lấy khăn lau một cái: “Thầy Vương, thầy sao rồi?”
***
Bông tuyết bay tới tấp, hai người trong căn phòng nhỏ, một ngồi một đứng, im lặng rất lâu. Nửa điếu thuốc qua đi, vẫn không có ai nói chuyện. Chờ đến khi sắp cháy đến đầu lọc, Trác Văn mới khàn giọng nói: “Mấy năm nay thế nào?” Cùng lúc hỏi, anh ta rốt cuộc lại nhìn về phía Tưởng Tốn.
Anh ta đã lên tiếng, nhưng Tưởng Tốn lại im lặng, không biết là không nghe rõ, hay là chưa nghĩ xong trả lời thế nào, hoặc là có chút bất ngờ với sự chủ động của anh ta, nửa phút sau, anh ta mới nghe thấy một câu: “Vẫn ổn, từng làm tay đua chuyên nghiệp, hai năm trước về quê mua một cửa hàng cho mẹ tôi kinh doanh, mẹ tôi… mất năm trước rồi.”
Trác Văn sửng sốt một lúc: “Ơ… Bác ấy…”
Tưởng Tốn cười nói: “Đừng an ủi tôi, tôi không thích nghe.”
Trác Văn không nói tiếp. Tưởng Tốn nhìn mũi chân, cũng không nói gì.
Hồi lâu sau, Trác Văn hỏi: “Là cửa hàng mở ở núi Minh Hà?”
“Ở một trấn khác.”
Trác Văn gật đầu: “Núi Minh Hà còn giống trước đây không?”
“Cũng thế.”
“Anh Thạch vẫn mở khách sạn?”
“Đang mở đấy.”
“Khách sạn dưới chân núi đã đến kì hạn thuộc về nhà em chưa?”
“Vẫn chưa.”
Trác Văn nhìn về phía máy móc, nói: “Anh phải làm việc rồi.”
Tưởng Tốn gật đầu: “Vậy anh làm đi.”
Trác Văn đứng lên, vẫn kéo chân trái, từ từ đi tới sau máy cầm lấy một cái thùng gỗ.
Tưởng Tốn thu tầm mắt, đi vào trong tuyết, đi chưa được mấy bước, cô dừng một chút, rồi lại đi tiếp về phía trước. Lúc đi qua một thân cây, nón của cô bị người ta dùng sức kéo một cái, trong nháy mắt, nón bị người ta chụp lên đầu.
Tưởng Tốn xoay một cái, Hạ Xuyên đè đầu cô, nói: “Động đậy gì mà động đậy!”
Tưởng Tốn lạnh mặt: “Đứng đây bao lâu rồi?”
Hạ Xuyên nói: “Bắt đầu đứng từ lúc anh ta hỏi em mấy năm nay thế nào.”
Tưởng Tốn nói: “Có tiền đồ đấy! Còn nghe trộm góc tường nữa!”
“Giữa ban ngày ban mặt, tôi một người lớn sống sờ sờ đứng đây mà cần phải nghe trộm à?” Hạ Xuyên nói, “Sao nào, thẹn quá hóa giận rồi? Có chuyện không thể phơi ra cho người khác không thể để người khác nghe thấy?”
Tưởng Tốn lắc đầu một cái, nhưng vẫn không hất tay anh ra được. Hạ Xuyên dứt khoát giơ tay kia lên nâng mặt cô, xoay đầu cô sang, nhìn chằm chằm đôi mắt cô, nói: “Mắt đỏ cái gì!”
“Liên quan gì đến anh!”
Hạ Xuyên cười khẩy: “Cũng đúng, liên quan gì đến tôi! Tôi rảnh rỗi đau trứng!”
Tưởng Tốn nói: “Anh có bệnh thì uống thuốc đi!”
Tưởng Tốn hất anh ra bỏ đi, chưa được mấy bước thì đụng vào bà cụ ra ngoài tìm người. Bà cụ kêu: “Ơ kìa, hai người ở đây hả, thầy Vương kêu hai người vào kìa!”
Hạ Xuyên hỏi: “Ông ấy thức rồi ạ?”
“Thức rồi, đã ăn một cái bánh bao, tinh thần tốt lắm, kì lạ, thoáng cái là khỏe rồi!”
Hạ Xuyên đi về phía nhà, Tưởng Tốn lại đi thẳng. Bà cụ kêu cô: “Ơ… Cô bé, cô đi đâu đó?”
Tưởng Tốn nói: “Tùy tiện đi dạo một chút ạ.”
Bà cụ kêu: “Thầy Vương bảo cô cũng vào trong đó!”
Tưởng Tốn chợt dừng bước, Hạ Xuyên dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô.
***
Trong phòng ngủ vẫn còn mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt, Vương Vân Sơn ngồi dựa vào giường, ánh mắt sáng, tầm mắt ráng dừng lại một giây trên người người vào đầu tiên, lập tức tìm được người thứ hai.
Vương Vân Sơn cười cười, lại nhìn về phía Hạ Xuyên: “Cậu tìm tôi rất lâu rồi?”
Hạ Xuyên dừng một lúc, dường như đang quan sát ông ta, hồi lâu mới nói: “Không lâu, gần đây mới bắt đầu tìm.”
Vương Vân Sơn nói: “Cậu có thể tìm được tôi cũng là bản lĩnh của cậu, tập đoàn đó hoạt động tốt đẹp chứ?”
Hạ Xuyên nói: “Mở rộng gấp đôi.”
Vương Vân Sơn nói: “Tôi quả thực phải trả một phần trách nhiệm, trong tay tôi có thứ cậu muốn, nhưng tôi sẽ không đưa.”
Hạ Xuyên nhướng mày: “Điều kiện.”
Vương Vân Sơn còn rất yếu, giọng nói rất khẽ, nhưng lời tiếp theo lại rất mạnh mẽ: “Điều kiện rất đơn giản ——” Ông ta chỉ về phía Tưởng Tốn, tay run bần bật, “Giúp tôi bẻ gãy chân nó!”
Tưởng Tốn lẳng lặng nhìn Vương Vân Sơn, từ đầu đến cuối đều không biểu lộ gì. Hạ Xuyên giống như nghe “Nghìn lẻ một đêm”: “Ông biết trong tay ông có bao nhiêu mạng người không?”
“Biết thì thế nào, không biết thì thế nào. Có bao nhiêu mạng người, câu này cậu có biết nên hỏi ai không?” Vương Vân Sơn kiên quyết chỉ Tưởng Tốn, nghiến răng gằn từng chữ, “Nó! Con đó khiến cháu ngoại tôi gãy chân, không cần chịu bất kì trách nhiệm nào, không cần bồi thường một xu. Tôi đã viết bản báo cáo đó, lấy tiền của chúng, cậu cho rằng đó là tiền gì? Đó là tiền thuốc của cháu ngoại tôi!”
Vương Vân Sơn trợn mắt nhìn, bắn ra ý thù hận tràn ngập, mỗi khi nói một chữ đều giống như đang lăng trì, “Tôi đưa cậu thứ cậu muốn, cậu giúp tôi bẻ gãy chân nó, bẻ gãy chân trái của nó, bẻ gãy hoàn toàn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.